CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 289

“Vội gì chứ.” Hạ Xuyên không mặn không nhạt.

Tưởng Tốn cười, tay chộp một cái, gom tiền trong lòng bàn tay đưa

vào túi áo khoác Hạ Xuyên.

Trong túi anh có bật lửa.

Tưởng Tốn thả tay, tiền xu rơi hết vào. Cô rút ra, nhưng không động

đậy được.

Hạ Xuyên đè cô lại qua lớp vải.

Vải len, không mỏng không dày, có thể sờ được xương tay cô. Hạ

Xuyên dùng sức bóp bóp, nói: “Bảo cô đừng chọc.”

Tưởng Tốn nói: “Ai chọc ai?”

Hạ Xuyên cười: “Bị chọc rồi?”

“Không.”

Hạ Xuyên nắm tay cô qua lớp vải: “Vậy sao nói ai chọc ai?”

Tưởng Tốn nói khẽ: “Chọc anh thì sao?”

Hạ Xuyên cúi đầu: “Tưởng tôi không dám làm gì cô sao?”

Tưởng Tốn nói: “Bây giờ anh không dám…”

Hạ Xuyên ôm chặt eo cô. Tưởng Tốn bị đau, rên một tiếng. Hạ Xuyên

nói: “Cô thử xem tôi có dám không.”

“Anh không dám.”

Tay kia của Hạ Xuyên luồn vào túi, nắm tay cô. Bên cạnh tay là tiền

xu, tiền xu lạnh như băng, lúc này đã nóng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.