CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 332

Cô ấy mới ba mươi hai tuổi, mười năm tuổi trẻ tặng cho công ích, mà

cô ấy vẫn đang tiếp tục.

Một lát sau, Trương Nghiên Khê hỏi: “Sao cô lại lái xe cho người

khác vậy? Cô gái như cô không giống người làm việc này lắm.”

Tưởng Tốn cười nói: “Như chị nói đấy, không có nguyên nhân nào cả,

chỉ là một công việc bình thường, hơn nữa còn kiếm được nhiều tiền.”

Trương Nghiên Khê nhìn nhìn ngày sản xuất trên gói đồ ăn vặt, cúi

đầu hỏi: “Vậy đưa xong chuyến này là cô sẽ về sao?”

Tưởng Tốn nói: “Đúng vậy.”

Trương Nghiên Khê “Ồ” một tiếng, mua đủ đồ rồi, tính tiền đi.

Lại phải đi, A Sùng ném hai cái vali vào ghế sau xe, nghĩ nghĩ, lại

chuyển ra chính giữa, chờ đến khi nhìn thấy Tưởng Tốn ngồi vào ghế lái,
anh ta lại đẩy hành lý ra phía sau cùng.

Trương Nghiên Khê tiễn Hạ Xuyên lên xe, nói: “Đi đường bảo trọng,

có cần gì thì có thể tìm em. Em chưa đi Mộc Khách bao giờ, nhưng thành
phố Hà Xương bên đó thì từng đi hai lần rồi.”

Hạ Xuyên nói: “Được, có chuyện tìm em!”

Anh ngồi vào ghế phụ. Trương Nghiên Khê nhìn bên ngoài, cô ấy

không nhìn thấy mặt Tưởng Tốn, bị Hạ Xuyên che khuất.

Xe đi xa rồi, cô ấy đứng tại chỗ một lúc mới về.

Trên xe.

Hạ Xuyên hỏi: “Với tốc độ này thì khi nào có thể đến Mộc Khách?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.