CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 781

“Tại sao?”

“Làm người quá thiếu đạo đức, ai cũng ghê tởm ông ta.”

“Cũng không có bạn ư?”

Tưởng Tốn lắc đầu: “Không có.”

Hạ Xuyên nhớ tới cú điện thoại Tưởng Tốn nhận được trong đêm ở

thôn Ba Trạch, hỏi: “Chính là cú ngã lần trước ư?”

“Ừm…” Tưởng Tốn kéo vớ, nói, “Khối máu tụ chưa tan, hôm nay

ngất ở khách sạn dưới chân núi, lúc nhân viên phát hiện ông ta thì đã trễ,
đưa đến bệnh viện cấp cứu nửa tiếng, không cứu sống được.”

Cô nghĩ đến việc gì đó, cười một tiếng: “Rất đáng đời, mọi người gom

góp mười ngàn cho ông ta đi bác sĩ khám, ông ta lại cầm hết đi ăn uống
chơi gái cờ bạc.”

Cô cười không mặn không nhạt, cũng không biết là cười thật hay cười

giả, không nhìn ra. Hạ Xuyên tới gần, sờ đầu cô, hỏi: “Ngày mai đi ư?”

Tưởng Tốn không đáp, hình như đang suy nghĩ, cúi đầu, tay để trên

mắt cá chân. Hạ Xuyên liếc nhìn, hôm nay cô mang vớ đen, thời tiết ấm
dần, cô không mang hai đôi nữa, đôi vớ này làm bạn với cô từ núi Minh Hà
đến Mộc Khách, rồi từ Mộc Khách đến Ninh Bình, chỗ ngón chân cái đã
khô rắn thành màu vàng.

Hồi lâu sau, anh nghe được một câu: “Ừm, ngày mai đi.”

Trầm mặc một lúc, Hạ Xuyên hỏi: “Đi một mình được không?”

Tưởng Tốn nói ngay: “Được, cũng không phải là lần đầu tiên làm việc

này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.