là chưa nghe qua người khác chế nhạo, thậm chí so với lời nói Nhị Hoàng
Tử cay nghiệt hơn ông đều đã nghe qua, cho nên bản lĩnh Nhị Hoàng Tử
trào phúng người hoàn toàn không thể đả kích đến ông:"Nhưng mà điện hạ
nếu thật sự ưa thích tiễn thuật, khuyển nữ rất có phong thái của phụ thân ta,
ngươi hỏi nàng hữu dụng hơn vi thần."
Người khác khiêm tốn gọi con mình là khuyển tử, Ban Hoài hết lần
này tới lần khác muốn gọi nữ nhi là ”khuyển nữ, chỉ thiếu không có nói
trắng ra, khuê nữ nhà ta tuy là nữ nhi, nhưng về khoản chỉ Hoàng Tử tiễn
thuật còn dư sức.
Nhị Hoàng Tử cười lạnh: "Phúc Nhạc Quận Chúa tất nhiên là mày liễu
không thua đấng nam nhi, khiến nam tử thiên hạ mặc cảm, nhượng bộ lui
binh."
Đây là lấy chuyện Ban Họa bị từ hôn ra mà nói, nhưng tính tình Ban
Họa dễ bị thua thiệt sao?
Trên thực tế Ban Họa cũng thật bội phục Nhị Hoàng Tử, mỗi lần đều
chịu thiệt thòi trên tay nàng, nhưng mỗi lần đều học không ngoan, còn chạy
đến trước mặt nàng kiếm chuyện, lần này càng quá phận, lại còn giễu cợt
phụ thân nàng, sao có thể nhẫn?
Chuyện này nhất định không thể nhịn!
"Nhị Hoàng Tử điện hạ, ta biết ngươi xưa nay không thích ta, ngươi
đem chuyện người khác từ hôn đến chế nhạo ta cũng không dị nghị, nhưng
tại sao ngươi mở miệng vũ nhục gia phụ?" Ban Họa níu tay áo Nhị Hoàng
Tử lại, âm thanh run rẩy, thần sắc ủy khuất, hốc mắt đỏ lên: "Tục ngữ nói,
quân nhục thần tử, cha nhục tử qua, nếu tiểu nữ tử có điều gì không phải,
tiểu nữ tử xin nhận tội với ngươi, vì sao ngươi đối đãi như thế với gia
phụ?!"