"Ngươi buông tay cho ta, do dự làm gì?!" Nhị Hoàng Tử giãy tay áo,
nhưng không kéo ra, lại giãy, vẫn không nhúc nhích. Trong lòng hắn ta
thầm giật mình, nhìn dáng vẻ Ban Họa thiên kiều bách mị, khí lực lại lớn
như vậy, nàng ăn gì mà lớn lên thế?
"Ta không muốn nói với ngươi, ngươi cùng ta đến trước mặt bệ hạ
phân xử thử đi!" Tay Ban Họa kéo một cái, Nhị Hoàng Tử lảo đảo một
bước, liền bị Ban Họa lôi vào cửa cung.
"Nữ nhi ngoan, không thể!" Ban Hoài phảng phất mới phản ứng được,
quay người muốn kéo Ban Họa, nào biết được ông dừng bước, người ngã
rầm trên mặt đất, chờ nhóm cung nhân ba chân bốn cẳng đỡ ông dậy, đâu
còn nhìn thấy bóng dáng Phúc Nhạc Quận Chúa và Nhị Hoàng Tử, người
sớm đã bị kéo vào trong điện rồi.
Tưởng Lạc bị Ban Họa kéo vào cửa điện, mới phản ứng được, hắn ta
thấp giọng quát lớn: "Ban Họa, ngươi điên rồi!" Nói xong, đẩy tay, Ban
Họa liền lảo đảo ngã xuống, đụng ngã một bình sứ cổ dài, Ban Họa nằm ra
đất.
Không đúng, hắn ta căn bản không dùng lực lớn như thế...
Loại cảm giác uất ức lúc cuộc săn mùa thu kia bất chợt xông lên đầu,
hắn ta ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy sắc mặt phụ hoàng và đại ca nhân
đức không đúng lắm.
"Biểu muội." Thái Tử sửng sốt một chút, muốn đi đỡ Ban Họa, lại
nghĩ tới nam nữ thụ thụ bất thân, có thái giám và cung nữ trong điện linh
động, vội vàng tiến lên đỡ Ban Họa dậy, dọn dẹp mảnh sứ vỡ trên đất sạch
sẽ.
Làn da Ban Họa non mềm, từ trước đến nay móng tay nhẹ nhàng cào
một chút liền có thể hiện một vệt đỏ, cánh tay nàng đụng ngã bình hoa,
cánh tay trái lập tức sưng đỏ một mảng, nhìn hết sức doạ người.