CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 244

Thái Tử tự nhiên sẽ trả lời Hoàng Thượng mọi chuyện đều tốt, ăn

ngon ngủ ngon, tỏ vẻ lo lắng cho cô mẫu là Trưởng Công Chúa, ở trước
mặt mọi người diễn một màn hoàng thất thâm tình, khiến đám người nhao
nhao tán dương, Thái Tử ngồi xuống.

Bên gian khách nam, nhìn thấy Thái Tử đến, cũng nhao nhao hành lễ

với hắn ta, Thái Tử không phải người thích tự cao tự đại, miễn lễ cho mọi
người, ngồi xuống ghế. Mặc dù Ban Hoài kỵ xạ đọc sách không được,
nhưng chọc mọi người vui vẻ lạị rất dễ, chỉ chốc lát sau Thái Tử bị ông
chọc cười liên tục, trước mặt mọi người cũng mở miệng một tiếng biểu
thúc.

Đám người thấy thế, nhịn không được cảm khái, nhìn thái độ Thái Tử

thân cận với Ban gia, đợi Thái Tử kế vị, chỉ sợ Ban gia còn phong quang
mấy chục năm, bọn họ vẫn không nên đắc tội thì hơn.

Dung Hà nghe thanh âm đám người bốn phía nịnh nọt Thái Tử, ánh

mắt xuyên qua màn che, rơi xuống trên người nữ quyến đối diện.

Hôm nay Ban Họa mặc một thân váy xòe màu đỏ tươi, lộ ra cần cổ

trắng ngần, chải búi tóc bách hợp, cả người nhìn mềm mại vô cùng, Dung
Hà ngẩm đầu nhìn khoảng không vô tình chú ý đến nàng.

"Quân Phách. " Thái Tử thấy Dung Hà không nói lời nào, liền chủ

động mở miệng nói: " Ta có một cây quạt trắng, không biết có cơ hội cầu
Quân Phách vẽ cho một bức không?"

"Đây là vinh hạnh của vi thần." Dung Hà đặt chén trà xuống, thở dài

nói với Thái Tử: " Nếu như Thái Tử cần, thì tùy thời gọi vi thần là được."

Thái Tử thưởng thức tài hoa của Dung Hà, liền cùng y tham khảo một

số vấn đề thi từ, đang phấn khích, bỗng nhiên bên kia nữ quyến truyền đến
âm thanh ồn ào, hình như còn có tiếng chén đĩa bị vỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.