CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 542

"Vị hôn thê... Ban Họa?" Móng tay Thạch Phi Tiên bấu vào trong thịt,

biểu lộ trên mặt cười như khóc, quái dị vô cùng: "Thì ra vị hôn thê của
Dung Bá gia, đúng là Ban... Phúc Nhạc Quận Chúa, không biết hai người
khi nào quyết định hôn sự, trước đó đúng là tiểu nữ tử không biết chuyện."

" Hôn sự giữa ta và Dung Bá gia, ngươi muốn biết để làm gì?" Ban

Họa quay đầu nhìn nàng ta: "Chuyện này liên quan gì đến ngươi?"

Đây là muốn đào góc tường ở trước mặt nàng à?

"Ta hỏi không phải ngươi. " Thạch Phi Tiên cười lạnh: "Quận Chúa,

ngươi không cần để ý như thế."

Ban Họa nhíu mày, dùng ánh mắt thiểu năng nhìn Thạch Phi Tiên:

"Ngươi hỏi ta và Dung Bá gia khi nào đặt thân, còn nói không phải hỏi ta,
chẳng lẽ ngay trước mặt ta, hỏi vị hôn phu của ta?"

Nhóm quý nữ đang vẽ tranh nhao nhao để bút trong tay xuống, tò mò

nhìn một màn bên ngoài đình.

"Bộp!" Một giọt mực nước tung tóe trên giấy, hủy cả bức họa ý cảnh,

nhưng Diêu Lăng lại không thèm để ý, đôi mắt nàng như bị định trụ, chăm
chú nhìn ra phía ngoài.

Người thật đẹp, nam nam nữ nữ trước kia nàng thấy qua đều là vật tầm

thường, chỉ có người trước mắt này, mới là trăng sáng trên trời, báu vật
nhân gian, nếu có thể thường gặp được người này, vì y mà vẽ tranh, dù cho
nàng ngàn vàng, nàng cũng không muốn đổi.

"Diêu cô nương, Diêu cô nương. " Nữ tử bên cạnh lôi kéo Diêu Lăng,

thấy trên mặt nàng lại lộ ra ý cười si ngốc, nhịn không được thở dài trong
lòng một tiếng.

Xong, tám phần là bị Thành An Bá mê hoặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.