Lưu Bán Sơn thấy thế cười cười: "Nếu người cũng đã ở đây, vậy
chúng ta có thể hỏi."
Vừa mới nói xong, ông quay người đi đến trước cửa nhà lao, chắp tay
nói với Thạch Phi Tiên: "Thạch cô nương, xin hỏi buổi chiều hôm qua sao
ngươilại đi đến miếu hoang ít người lui tới?"
Thạch Phi Tiên nhìn ông một cái không nói lời nào.
Lưu Bán sơn thấy nàng không để ý tới mình, cũng không tức giận, mà
hỏi lần nữa: "Hạ quan cảm thấy rất kỳ lạ, ngươi là thiên kim Tướng phủ,
vốn là một quý nhân có kẻ hầu người hạ đi theo, tại sao lại đơn độc vào
miếu hoang, bên trong miếu có người nào ngươi muốn gặp à?”
"Đúng vậy, quả thật ta có người muốn gặp. " Bỗng nhiên Thạch Phi
Tiên quay đầu nhìn về phía Dung Hà: "Bởi vì có người đưa cho ta một
phong thư, hẹn ta ở đó chờ hắn."
" Người hẹn ngươi là ai?" Lưu Bán Sơn truy vấn.
Thạch Phi Tiên lại lần nữa trầm mặc.
"Thạch tiểu thư, nếu ngươi nói mình oan uổng, nhưng nếu ngươi
không nói ra tình hình cụ thể, làm sao chúng ta có thể chứng minh trong
sạch cho ngươi?"
"Người hẹn ta, không nói rõ hắn là ai."
"Thạch tiểu thư, một người không biết thân phận hẹn ngươi, sao ngươi
lại đến?"
"Bởi vì ta nhận ra chữ của người đó." Hai mắt Thạch Phi Tiên sáng
rực nhìn về phía Dung Hà: "Chữ của hắn ta nhìn rất nhiều lần, cho nên chỉ
cần nhìn một chút, ta liền biết chữ kia là hắn viết."