Nhị Hoàng Tử và Thái Tử là người có thân phận cao nhất, hai người
một trái một phải ngồi cùng bàn trên hai tôn vị. Nhị Hoàng Tử cười nhíu
mày: "Nghe nói Thái Tử Phi bị bệnh, Thái Tử phải chú ý nhiều hơn, nữ
nhân sinh bệnh rất phiền toái."
Thái Tử nghe vậy liền cười nói: "Đa tạ nhị đệ nhắc nhở, ta nhất định
cẩn thận một chút."
"Ô. " Nhị Hoàng Tử cười khinh một tiếng: "Thái Tử quả nhiên trạch
tâm nhân hậu."
Thái Tử biết tính cách nhị đệ từ trước đến nay càng phản ứng càng
mạnh hơn, cho nên chỉ cười không nói gì.
Thấy Thái Tử không nói chuyện với mình, Tưởng Lạc lập tức có chút
khó chịu, quay đầu nhìn thấy Dung Hà tới, liền lạnh giọng nói: " Ngươi
thưởng thức vị Thành An Bá đang đến kia, cũng không biết hắn bận bịu gì,
tới còn muộn hơn chúng ta."
"Nhị đệ. " Thái Tử thấy thái độ Tưởng Lạc đối với mệnh quan triều
đình ác liệt như vậy, nhíu mày nói: " Thành An Bá đến muộn, nhất định là
có chuyện chậm trễ. Bây giờ hắn là Lại bộ Thượng thư, chuyện cần quan
tâm không ít, làm sao có thể có nhiều thời gian ở không như vậy."
" Lời này Thái Tử nói thần đệ quá nhàn rồi?" Tưởng Lạc cười lạnh:
"Ta không tốt số giống đại ca, có thể sớm đầu thai mấy năm, chuyện lục bộ
đều có thể nhúng tay."
Sau khi Thái Tử mười lăm tuổi, thìbắt đầu hành tẩu lục bộ, quen thuộc
quá trình lục bộ làm việc, hiện tại mặc dù Nhị Hoàng Tử đã thành hôn, lại
còn không có một công trạng nào, cũng không có một tước vị nào, bình
thường người khác gọi hắn ta mở miệng một tiếng điện hạ, dẫn đến tâm
tình bất mãn của hắn ta đối với Thái Tử càng ngày càng nặng.