CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 998

"Đa tạ Trần thống lĩnh thông cảm." Dung Hà ngồi xuống, xin lỗi nói: "

Vì chuyện của ta, làm hại bệ hạ lo lắng, thật sự là sai lầm."

"Hầu Gia không nên nói như vậy, tấm lòng bệ hạ coi trọng ngươi cả

triều đều biết, bệ hạ đối đãi ngươi như con như cháu, nếu như ngươi xảy ra
chuyện gì, sẽ làm lão nhân gia ông khổ sở, mới thật sự là sai lầm." Trần
Thống lĩnh tự mình cũng cảm thấy lời này có chút châm chọc, cẩn thận
tính, Dung Hầu Gia thật đúng là biểu chất của bệ hạ. Đây là chuyện cả triều
đều biết, nhưng vì năm đó có một món nợ xấu, ai cũng không dám nhắc
đến việc này.

Xem như bệ hạ thường hay nói coi Dung Hầu Gia là con cháu mình,

đó cũng là "Xem như", không phải thật sự.

Cha không hiểu lòng con, bệ hạ đã dùng phương thức này, biểu đạt

ông bất mãn với một số quyết sách của tiên đế. Nhưng bất mãn thì bất mãn,
ông có thể cho Dung Hà thăng quan tiến tước, lại không thể nhận ngoại tổ
mẫu Dung Hà về hoàng thất một lần nữa.

Trần Thống lĩnh lại hỏi Dung Hà một lần chuyện đã xảy ra, Dung Hà

không giấu diếm, nói chuyện xảy ra từ đầu tới cuối, đầu là nội dung có liên
quan đến Ban Họa, tận lực một đôi lời nói qua.

"Không biết Phúc Nhạc Quận Chúa còn ở quý phủ không?"

Dung Hà áy náy nói: "Phúc Nhạc Quận Chúa một đêm ngủ không

ngon, chỉ sợ lúc này nàng đã đi ngủ."

"Ồ. " Trần Thống lĩnh thở dài một tiếng, đứng dậy làm một đại lễ với

Dung Hà: "Chỉ sợ còn phải làm phiền Hầu Gia mời Quận Chúa đến một
chuyến."

Dung Hà nhíu nhíu mày, mắt nhìn sắc trời bên ngoài, rủ xuống mí mắt

chậm rãi nói: "Quận Chúa đang ở bỉ phủ, trong đêm đi gọi một nữ tử cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.