CON GÁI QUỶ MEDUSA - Trang 25

- Quên nó đi.
Anh ta ngẩn ra nhìn tôi một lúc, rồi hối hả gật đầu.
- Chính thế đấy, thưa ngài. Làm như vậy là tốt nhất. Thật đấy, tôi chúc

mừng.

- Cám ơn!
Sau đó một chút, tôi trèo ra khỏi huyệt. McHart đưa tay kéo tôi lên. Tôi

dừng lại bên cạnh anh ta. Quần áo tôi loang lổ vết bẩn, giày bê bết bùn.

- Tôi đã nghe ông nói rồi, ông Singlair. Chả lẽ ông muốn cho vùi cái mộ

này lại?

- Chính thế.
- Hừ. - Anh ta suy nghĩ và giơ tay nắn vành mũ. - Sáng kiến không đến

nỗi tồi. Bộ máy hành chính thành phố chẳng việc gì phải quan tâm đến một
bức tượng đá bị chôn. Mặc dù tôi không thực sự hiểu, nhưng thế giới của
chúng ta đúng là đang có quá nhiều người điên. Tại sao lại không có những
kẻ điên thích chôn tượng đá? Tôi vỗ nhẹ lên vai anh ta.

- Chính thế đấy, rất chính xác, ông McHart.
- Chẳng lẽ vì vậy mà ông phải tự thân đến đây?
- Thế việc này cảnh sát không làm thì ai làm? Anh ta nhìn tôi cười.
- Thật thà mà nói, tôi không tin ông. - Tại sao?
- Tôi biết ông là ai. Người ta không thể coi ông là một cảnh sát viên bình

thường, ông Singlair ạ. Chuyên ngành của ông là những vụ án mà người ta
không muốn lôi ra ánh sáng công luận. Mà liệu thân hình nằm dưới kia có
phải chỉ là một tượng đá...?

Ánh mắt anh ta nhìn tôi rình mò, chờ câu trả lời.
- Thế không phải tượng thì là gì?
- Tôi không biết. Nếu đã thấy ông xuất hiện ở đây, người ta phải tính

đến mọi chuyện bất ngờ.

- Ông đề cao tôi quá.
- Nếu không thì tại sao ông lại quan tâm tới vụ này?
- Anh chàng nhất quyết không buông tha.
- Tôi chỉ muốn làm vừa lòng một người thôi, ông McHart. Rõ cả rồi chứ

ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.