gương chắc không còn một bộ não bình thường, chỗ của não bộ đã được
dành cho đám rắn. Một hình ảnh tởm lợm đang hiện ra trong gương. Hình
ảnh thoắt biến mất khi chiếc xe đột ngột tăng tốc.
Con quỷ Medusa ở lại. Tôi lại lao vào đoạn hầm khác, dẫn thẳng tới cửa
ra, phía bên kia hai cánh cửa đã thấy le lói sáng.
Thêm một lần nữa, tôi nghe thấy một tiếng cười rùng rợn. Và một lần
cuối cùng, có cái gì ẩm ướt như mạng nhện quệt xuống đầu tôi, những con
dơi đột ngột thò ra nhảy múa, nhưng tất cả những thứ đó chỉ là trò vui đùa
của đường hầm ma, không phải Medusa. Chiếc toa xe chở tôi đập thẳng tới.
Hai cánh cửa mở ra và một đường quẹo rất gấp sang bên trái ấn mạnh
người tôi vào thành xe phải. Thêm một đoạn ngắn, rồi xe dừng lại! Xe dừng
tương đối đột ngột. Hơn nữa tôi lại chưa chuẩn bị. Người tôi nhào về phía
trước, tay vội bám chặt vào thành xe, vậy mà vẫn hơi bối rối. Tôi chưa hẳn
tin là mình đã thoát khỏi địa ngục. Tôi còn sống, và cái gương vẫn trong
tay. Tôi ngồi nán lại trên xe.
- Kìa ông. - Một người phụ việc lao tới.
- Ông muốn đi lần nữa hay là xuống xe?
- Xuống. - Tôi lẩm bẩm, đứng lên rồi trèo ra khỏi toa xe, vừa trèo vừa
ném một cái nhìn về hướng cửa ra. Không thấy Medusa ở đó. Nó không
đuổi theo tôi.
- Ông vào trong đó để cạo râu hả? - Chàng trai hỏi.
- Tại sao? Anh ta chỉ vào chiếc gương.
- À ừ, đúng. Tôi tình cờ tìm thấy nó trong túi áo.
Tôi nhanh tay đút gương vào túi.
- Hay ông muốn nhìn hai quái vật một lúc?
- Cũng có lý. Chàng trai lắc đầu.
- Đúng là đời nào cũng có người điên. Không quan tâm tới anh ta, tôi
nhảy từ đường dốc xuống dưới. Rồi tôi đứng lại trước mặt tiền của đường
hầm ma, lấy hơi thật sâu, nhận thấy đôi đầu gối mình đang run lẩy bẩy.
Không thể chối cãi được, tình huống vừa rồi thật chỉ thiếu có vài milimet…
Tôi quả đã gặp may mắn lớn mới thoát tay con quỷ cái. Nhưng mọi việc
phải tiếp diễn. Nó đã tóm trượt tôi, nhưng còn Jane Collins, người đã hẹn