CON HOANG - Trang 107

22

Cả cuộc đời mẹ tôi yêu Hạnh.

Buổi chiều vàng chạng vạng, cái thời điểm giao thời giữa đêm và

ngày, tiếp giáp âm thế với trần gian, mẹ tôi lao động trên cánh
đồng mênh mang hun hút gió. Hơn một lần mẹ vứt tất cả những
dụng cụ lao động của nhà nông nào liềm, nào cuốc, nào quang nào
gánh chạy chân trần giẫm trên gốc ngô khô, quăng mình xuống
dòng sông. Sóng sông Hồng chồm lên tưởng như nuốt chửng mẹ.
Mẹ ngợp thở trong lòng sông cuộn sóng. Nhưng, kỳ lạ thay, những
con sóng xô bờ, những con sóng nhân từ đẩy mẹ ra xa rồi lại đẩy
ngược mẹ về bờ. Sóng du dương như chiếc võng du dương. Nước
mắt mẹ thấm gì với nước sông! Nước sông sũng vào da thịt rét run
người. Mẹ đứng lên, câm lặng như tượng đá vọng phu, nước ngập dưới
chân người. Gió thổi như quật đổ. “Anh ở đâu anh ở đâu, anh bảo anh
yêu em, anh nhớ em, anh trở về sao không thấy anh trở về! Hay là
anh trốn em, anh đùa em, anh thử thách tình yêu lòng chung thủy
của em? Anh đừng trốn em đừng đùa em nữa, anh về muộn em còn
gì trao anh? Em còn gì trao anh, em còn gì cho anh? Hạnh ơi, anh ở
đâu, hãy về ngay với em đi, về với em đi anh! Anh về muộn, mình
sẽ không còn nhận ra nhau nữa đâu! Hay là anh không muốn nhìn
thấy em phải không? Anh biết chuyện phải không? Thằng Mã, nó
là con súc vật, nó không phải là con người, anh đừng chấp. Em vẫn là
em, là em của anh chứ không thể của ai khác, về với em đi anh, về
với em đi anh...”.

Trăng đầu tuần híp lại, nhòe nhoẹt bầu trời mây.

Bên kia sông, bếp nhà ai đang đốt lửa, đìu hiu khói lam chiều

mỏng manh chới với như những màng tay vô vọng chấp chới với làn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.