CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 242

lại Königsberg: Lời tựa tới mọi siêu hình học tương lai được trình bày đồng thời
như hệ thống tiên nghiệm và như một khoa học của xuất tượng hiện tượng
). Trên
mỗi bìa sách đều có logo của nhà xuất bản: một chú bồ nông đứng dưới tán cọ
kèm theo câu khẩu hiệu của D’Annunzio “Tôi nhận về thứ mà tôi đã trao đi”.

Belbo giải thích vắn tắt: Signor Garamond sở hữu hai nhà xuất bản. Trong

những ngày sau đó, tôi nhận ra rằng hành lang giữa Garamond và Manutius là
riêng tư và bí mật. Cổng vào chính thức của Nhà xuất bản Manutius nằm trên
đường Marchese Gualdi, con phố nơi mà thế giới mưng mủ của đường Sincero
Renato nhường chỗ cho những mặt tiền tinh tươm không tì vết, những vỉa hè
rộng thênh, những gian sảnh với thang máy nhôm. Không ai có thể nghi ngờ rằng
một căn hộ trong một tòa nhà cũ kỹ trên đường Sincero Renato lại có thể nối liền
chỉ bằng ba bậc tam cấp với một tòa nhà trên phố Marchese Gualdi. Để được cấp
phép làm điều này, Singor Garamond hẳn phải dày công xin xỏ lắm. Tôi tin rằng
ông ta được một trong các tác giả của mình, một quan chức trong Cục Quy hoạch
Thành phố giúp đỡ.

Chúng tôi được Signora Grazia mau mắn đón tiếp. Đó là một cô nương nhã

nhặn đoan trang, chiếc khăn và bộ âu phục thiết kế riêng vừa khéo hợp với màu
tường. Với một nụ cười ý tứ, cô dẫn chúng tôi vào một văn phòng gợi nhớ tới
phòng làm việc của Mussolini.

Căn phòng không mênh mông như thế, song phảng phất như gian sảnh ở

Palazzo Venezia kia. Nơi đây cũng có một quả địa cầu gần cửa ra vào và tít cuối
phòng là cái bàn gỗ gụ của Signor Garamond, người dường như đang nhìn chúng
tới qua cặp ống nhòm đảo ngược. Ông ta ra hiệu cho chúng tôi tiến tới và tôi cảm
thấy chờn chợn. Lát sau, khi De Gubematis bước vào, Garamond đứng dậy ra
chào ông ta, một cử chỉ thân mật khắc sâu hơn nữa tầm quan trọng của nhà xuất
bản kia. Vị khách thoạt tiên đứng nhìn ông ta từ đầu kia phòng, rồi đi ngang
phòng, khoác tay ông chủ, và, như thể có ma thuật nào đó, khoảng cách liền nhân
đôi.

Garamond vẫy chúng tôi ngồi đối diện với bàn mình. Ông ta cộc lốc nhưng

thân thiện: “Tiến sĩ Belbo đánh giá cao về cậu, tiến sĩ Casaubon. Chúng tôi cần
người giỏi. Tất nhiên như cậu biết, chúng tôi không thuê cậu làm nhân viên chính
thức. Không trang trải nổi chi phí. Nhưng cậu sẽ được trả thù lao hậu hĩnh cho
những cống hiến của mình. Cho sự tận tâm của cậu, nếu ta có thể nói vậy, bởi vì
ta coi công việc của chúng ta là một sứ mệnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.