CÔN LUÂN - Trang 285

Phượng ca

Côn Luân

Dịch giả: Alex

Chương 12

THIÊN QUÂN NHẤT CỤC

Lương Tiêu bế con chó đi lang thang dọc đường cái, khát thì uống nước
suối nước giếng, đói thì xông vào quán cơm quán rượu bốc thức ăn của
người ta, hễ bị ngăn cản là nó vung quyền cước đấm đá. Võ công thằng bé
cũng có đôi chút căn cơ, đủ sức khiến vài ba gã lực lưỡng không dám chờn
vờn lại gần. Lương Tiêu hành sự ngang ngược, ai gặp phải cũng ngán
ngẩm. Ban ngày nó dửng dưng trước ánh mắt ghẻ lạnh của người đời,
nhưng đêm xuống, nằm nhìn lên trăng sao trơ trọi, nhớ tới cha mẹ, không
kìm được đau đớn, nó lại chúi vào một tảng đá hay thân cây khô nào đó mà
khóc rấm rứt.
Cứ thế, thỏ lặn ác tà, chẳng biết bao nhiêu ngày tháng đã trôi qua, bao
nhiêu nơi chốn đã bỏ lại. Hôm ấy, nó đến một thị trấn, theo lời người qua
đường thì trấn đó gọi là Lư Châu.
Lương Tiêu mệt lử, ôm chó chui vào một mái hiên. Ánh dương rớt xuống,
rọi ấm đôi chân đen nhẻm của thằng bé. Lương Tiêu bèn nhích ra gần nắng
bắt chấy rận. Từ nhỏ đã luyện Như Ý Ảo Ma thủ nên ngón tay nó rất linh
hoạt, nhúp phát nào trúng phát ấy. Chỉ thoáng chốc đã bắt sạch chấy rận với
bọ chét, Lương Tiêu nổi tính trẻ con, xếp đám chấy rận thành ba hàng, đếm
sơ qua cũng khoảng hai ba mươi con, nghĩ bụng: “Nếu bày đủ một trăm,
ngang dọc mỗi bề đều là mười, vuông chằn chặn, thế mới gọi là thú.”
Nhưng không tìm đâu ra chấy rận trên người nữa, nó bèn với lấy con chó,
cười bảo:
- Mày ngứa không, để bắt luôn cho cả mày nhé! Được con rận nào, Lương
Tiêu lại đặt xuống đất ngay ngắn. Người đi đường trông thấy cau mày, tự
nhủ thằng bé ăn xin kia thực dị hợm. Ai nấy đều tránh xa.
Lương Tiêu đương mê mải nghịch, bỗng có một vật ném bịch tới, làm bật
tung đống chấy rận nó vừa xếp ngay ngắn. Lương Tiêu định thần nhìn, thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.