CÔN LUÂN - Trang 102

Văn Tĩnh nghe nói cứ đuỗn người ra, chẳng biết nên đáp thế nào. Vương
Lập nhảy phắt lên chiến mã, cùng những người khác rạp mình cúi chào,
mời Văn Tĩnh đi trước. Gã thiếu niên hết cách, đành giục ngựa tiến lên, có
anh em họ Tiết hộ vệ hai bên trái phải, giương cung lắp tên trông rất uy
phong. Văn Tĩnh cảm thấy nhức óc vô cùng.

oOo

Vào đến Thái thú phủ, yến tiệc đã sắp sẵn trong đại sảnh, một bầy thị nữ
cúi đầu khép nép đứng bên lối đi, trông thấy Văn Tĩnh đều rạp mình vái
lạy, nhạc công nổi đàn sáo, tấu khúc Tương kiến hoan, âm thanh vui tươi
réo rắt.
Văn Tĩnh ngứa ngáy khó chịu, không nhịn nổi liền ngoảnh phắt lại toan nói
rõ chân tướng, chợt nghe thấy ngoài cửa lớn có tiếng vó ngựa, tiếng lào xào
huyên náo, rồi sửng sốt nhận ra Bạch Phác, Nghiêm Cương, Đoan Mộc
Trường Ca và Lương Thiên Đức đang xăm xăm đi vào.
Văn Tĩnh hoảng hồn, nín thinh nhìn họ. Không khí trong sảnh bỗng lặng
hẳn, mấy nhạc sư dường như cũng cảm nhận được điều bất ổn nên ngừng
chơi. Văn Tĩnh chực mở miệng, Bạch Phác đã vái lạy sát đất, trầm giọng
nói: “Thuộc hạ hộ vệ sơ suất khiến thiên tuế gặp nguy hiểm, tội đáng muôn
chết. Xin thiên tuế trách phạt.” Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng
quỳ cả xuống. Lương Thiên Đức là người bực bội nhất: Già lạy con còn ra
cái thể thống gì nữa?
Văn Tĩnh nín lặng nhìn ông bố, sống lưng gai gai, bất giác run rẩy. Vương
Lập quan sát sắc mặt gã, dò đoán suy nghĩ của gã, tự hỏi: “Phải chăng thiên
tuế giận bốn người họ không làm tròn chức trách, nhưng e mất vẻ khoan
dung độ lượng của mình nên không muốn phạt họ công khai?” Nghĩ đến
đây, ông ta thận trọng tính toán, thầm nhủ: “Nếu đã thế, để ta thay thiên tuế
làm việc này vậy.”
Rồi thay đổi vẻ mặt, ông ta quát bốn người: “Các ngươi hành sự bất lực,
đáng phạt tội nặng! Người đâu, kéo ra ngoài đánh hai trăm trượng thẳng
tay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.