CÔN LUÂN - Trang 173

vào phủ, vây hai người vào giữa.
- Không được vô lễ! - Lâm Mộng Thạch rẽ đám đông bước lên, lướt mắt
qua thảm cảnh xung quanh, cau mày, quỳ một gối xuống lạy – Mạt tướng
đến cứu giá muộn! Xin thiên tuế giáng tội.
Văn Tĩnh lặng thinh. Ngọc Linh nhìn gã rồi quay mình đi ra. “Keng!” Quân
sĩ hoành đao thương chặn đường.
- Để… - Văn Tĩnh chắp tay sau lưng, ngửa mặt lên trời thở dài – Để cô ấy
đi!
Đao thương thu lại, chừa ra một lối nhỏ, Ngọc Linh chậm rãi bước, thân
hình run run, đi xa dần giữa hai hàng dài binh khí.
- Kinh lược sứ trúng một đao, chạm tới lục phủ! – Lưu Kình Thảo nhịn đau,
bắt mạch cho Vương Lập. Lúc ấy mặt Vương Lập đã vàng như nghệ, hai
mắt nhắm nghiền, hôn mê từ lâu rồi.
Lâm Mộng Thạch biến sắc, chực nói lại thôi. Văn Tĩnh nhìn sang y, mắt lóe
sáng:
- Lâm thống chế muốn nói gì cứ nói đi!
Tiếng trống lẫn với tiếng hò la như triều dâng âm âm vọng tới. Lâm Mộng
Thạch nhăn mặt:
- Chúng tiến quân bằng cả hai đường thủy bộ. - Y gục đầu. - Lại công thành
nữa rồi!
Khóe miệng Văn Tĩnh rịn ra một nụ cười méo mó:
- Ông lên trước đi. Ta theo ngay đây!
Gã nói bằng giọng bình tĩnh đến nỗi Lâm Mộng Thạch thấy gai cả người, y
cúi đầu lui ra.
Văn Tĩnh thả lỏng nắm tay, phủi bụi đất trên mình. Nhiệt huyết bỗng đâu
bừng bừng, toàn thân nóng sực.

oOo

Vận xong bộ giáp tỏa tử giát vàng, Văn Tĩnh khoác thêm tấm áo choàng
thêu mãng xà màu tím, tấm áo tung lên nhè nhẹ theo cử động. A hoàn bưng
đến chiếc khôi bạch ngọc nặng trĩu, Nguyệt Thiền đón lấy, giúp Văn Tĩnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.