CÔN LUÂN - Trang 486

Nó nói tới đó, lại nghĩ nó cũng có đủ thứ xấu xa này, đành phải dừng lại.
Hoa Hiểu Sương nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói:
- Huynh nói không đúng.
Lương Tiêu nói:
- Tại sao không đúng ?
Hoa Hiểu Sương cúi đầu vừa viết vừa nói:
- Muội không thể cướp của người, giết người được.
Lương Tiêu cười nhạt nói:
- Muội không cướp của người khác thì cũng sẽ bị đói bị lạnh mà chết, hoặc
bị người khác giết mà thôi.
Hoa Hiểu Sương buột miệng nói:
- Muội không chết đâu.
Cô nắm lấy tay Lương Tiêu, chân thành nói:
- Tiêu ca ca không phải là người xấu.
Lương Tiêu bĩu môi nói:
- Huynh là người xấu. Làm người tốt chỉ để bị người khác ăn hiếp, huynh
trước nay chỉ ăn hiếp người khác thôi.
Hoa Hiểu Sương nhăn tít đôi chân mày bé bỏng của cô, đột nhiên lắc tay
Lương Tiêu, giọng cầu khẩn nói:
- Tiêu ca ca, muội không muốn huynh làm người xấu ! Đừng làm người
xấu huynh nhé ?
Lương Tiêu bị cô nói đến bực mình, không biết làm thế nào, đành phải nói:
- Nếu ta vì thế mà chết đói chết lạnh thì sao ?
Hoa Hiểu Sương nói:
- Thì chúng ta cùng chết, muội vạn vạn lần không thể làm việc xấu được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.