CÔN LUÂN - Trang 489

than: "Tất cả đều tại em, lỗi tại em hết, nếu em đã chẳng khoa trương thì
mình đã chẳng bị vây khốn trong trận như thế này." Lương Tiêu vội an ủi:
"Hiểu Sương đừng lo lắng, Hoa đại thúc chắc chắn là sẽ tìm được bọn mình
mà." Trong bụng nó thì nghĩ: "Kỳ thật là lỗi ở ta, ta mà không chạy loạn xạ
cả lên thì cô bé này cũng đâu phải chạy vào để cứu ta ra." Nó áo não trong
lòng và an ủi hoài Hiểu Sương lúc đó mới lau nước mắt lắc đầu nói: "Thạch
trận này chu vi tới cả chục dặm, biến hóa lại kì quái em thật không biết
hiện giờ mình đang bị lạc tại đâu nữa. Ngay cả nãi nãi trong trường hợp
này cũng không biết ở phương vị nào nên cũng không dám xông bừa."
Cả hai không còn cách nào đành phải chán nản ngồi đó được một lúc thì
đột nhiên trời nổi gió, những cơ gió này hú lên như gầm rú và lạnh lẽo thấu
xương. Hiểu Sương toàn thân run rẩy và ho lên không ngừng làm Lương
Tiêu thấy vậy hỏi: "Lạnh hả ?" Hiểu Sương chỉ "A" lên một tiếng, răng
đánh vào nhau lách cách. Lương Tiêu tự nhủ: "Tuy gió lớn nhưng cũng đâu
có lạnh dữ vậy kìa." Đưa tay kéo cô vào lòng, thấy người Hiểu Sương càng
ngày càng lạnh giá thì kinh hãi xem lại thì thấy cô hơi thở lúc còn lúc mất
thì hoảng sợ kêu lên: "Em sao vậy ..." Hiểu Sương lúng búng trong miệng
rời rạc khó khăn: "Trong ngực áo ...có...thuốc." Lương Tiêu nghe thế thì
nhớ lại rất rõ ngày nọ ở Thiên Cơ biệt phủ cô cũng giống như thế này nên
vội vàng đút tay vào ngực áo cô thì lần tìm được một bình ngọc, nghiêng
bình lấy ra một hạt thuốc, chỉ thấy màu vàng sáng bóng, giống hệt viên
thuốc hôm đó, liền đưa cho cô uống. Hiểu Sương thở một hơi khẩu khí, tiếp
lấy bình thuốc uống thêm một viên nữa.
Lương tiêu tò mò hỏi: "Thuốc này gọi là gì vậy ?" Hiểu Sương yếu ớt trả
lời : "Thuốc này là do Ngô gia gia cho em gọi là Kim Phong Ngọc Lộ
hoàn." Lương Tiêu cau mày hỏi : " Hiểu Sương ... lại ngã bệnh à ? Mới đây
…làm anh sợ quá." Hiểu Sương vừa cười vừa đáp lời nó: "Đừng lo chuyện
này, em đến đúng giờ là phải uống thuốc, vừa rồi quên mất, nhưng đã uống
rồi thì sẽ không sao." Lương Tiêu vẫn còn cảm thấy lo muốn hỏi thêm cho
kỹ hơn nhưng hốt nhiên nghe từ xa xa truyền lại tiếng sáo, mơ hồ như có
như không, mỏng mảnh như sợi tơ rót vào tai, thì trong đầu nó chợt lóe lên
một ý tưởng, mừng rỡ reo lên: "Em chỉ lo tính tới tính lui làm anh cũng hồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.