CÔN LUÂN - Trang 627

Lương Tiêu cười ha hả, đột nhiên vung chưởng đánh vào ngực, máu miệng
phun ra ướt cả áo.
Mọi người liền la lên mấy tiếng kinh hãi, Hiểu Sương thất thanh kêu lên:
- Tiêu ca ca, anh… anh làm gì vậy?
Lương Tiêu nhịn đau mỉm cười, cao giọng nói:
- Minh lão nhi, Hiểu Sương lúc nào tính mạng cũng nguy hiểm, nếu đột
nhiên phát bệnh thì ngươi có khống chế một người chết cũng vô dụng. Ta
hiện giờ bị trọng thưuơng, cho dù có quỷ kế võ công gì thì cũng không
dùng ra được, mọi việc đều do ngươi làm chủ.
Mọi người nghe vậy thảy đều ngẩn người ra. Hoa Hiểu Sương nước mắt
lưng tròng thi nhau tuôn ra, theo hai gò má trắng như tuyết của cô chảy
xuống. Hoa Thanh Uyên trong lòng lo lắng, cao giọng kêu gọi:
- Lương Tiêu, không được sính cường, mau mau lùi lại.
Đột nhiên tiến lên hai bước, vung tay chụp tới muốn kéo Lương Tiêu về,
nhưng Lương Tiêu bộ pháp chuyển động, Hoa Thanh Uyên một trảo chụp
hụt, mắt thấy y tiến đến gần Minh Quy, không khỏi lòng như lửa đốt, nhưng
không dám cử động nữa.
Minh Quy nhìn thấy rõ chưởng đó của Lương Tiêu đánh rất mạnh, tất nhiên
đã bị trọng thương, nhất thời mấy ý niệm chuyển qua trong đầu rồi cười
nanh ác nói:
- Tốt lắm.
Liền đưa tay chụp mạch môn của y. Lương Tiêu lại rụt tay lùi lại một bước,
cao giọng nói:
- Chậm đã. Ngươi nếu muốn bắt ta thì phải thả Hiểu Sương, như vậy được
chứ?
Minh Quy thầm nghĩ: “Tiểu tử này rất cẩn thận.” liền gật đầu cười nói:
- Được, lão phu thề với trời, lấy một đổi một, tuyệt không xảo trá, nếu
không thì trời tru đất diệt, chết dưới đao thương loạn tiễn.
Lương Tiêu mới gật đầu nói:
- Như vậy là tốt nhất.
Nói xong từng bước tiến lại, ba người lúc này đã rất gần nhau, mọi người
muốn can thiệp cũng không kịp, chỉ còn có thể giậm chân đứng nhìn. Hoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.