CÔN LUÂN - Trang 699

Phượng ca

Côn Luân

Dịch thuật: Các nhà tài trợ

Hồi 4

Lại nói tới Lương Tiêu ôm cô gái áo xanh, gọi một gian phòng rồi đặt cô
gái áo xanh xuống giường, lại kêu tiểu nhị mang nước nóng tới. Sau khi rửa
mặt, hắn nhất thời cảm thấy buồn chán vô vị liền ngồi cạnh cửa sổ, nghĩ tới
tình hình lúc ôm cô gái áo xanh, chỉ thấy tim đập nhanh dần, hai tai nóng
bừng, không ngừng liếc mắt nhìn trộm cô gái đang nằm trên giường.

Sau một lúc lâu, Minh Quy rốt cuộc vẫn không thấy quay lại. Bỗng thấy
bên chiếc cầu vòm nhỏ bằng đá đằng xa có một con ngựa hoàng phiêu đang
phi tới, trên lưng là một ông lão râu dài, khoảng năm mươi tuổi, eo đeo bảo
kiếm, lưng mang theo một chiếc cung khảm bạc. Ông ta nhìn về phía bên
này liền lộ vẻ kinh ngạc, đột nhiên rút lấy một mũi tên, dùng lửa đốt lên, rồi
tay cầm cung bạc, kéo thì như trẻ nằm co, buông thì như mặt trăng đầy, chỉ
nghe một tiếng rít to, mũi tên lửa xuyên phá không khí, trong không gian
hình thành một ngọn lửa màu lục. Lương Tiêu cảm thấy vô cùng thích thú,
thầm nghĩ:
Xin được ông ta một mũi tên để xem chơi, chắc là không tồi!”

Ông lão sau khi bắn đi một mũi tên lại tiếp tục rút ra một mũi tên bình
thường khác, giương cung lắp tên, lần này là nhằm vào con ngựa Yên Chi
đang đứng ở trước cửa khách sạn. Lương Tiêu vô cùng kinh hãi, chỉ nghe
vù một tiếng mũi tên của ông lão râu dài đã rời khỏi dây cung. Lương Tiêu
trong lúc cuống quýt liền ném chén trà đi vừa trúng ngay vào mũi tên dài.
Mũi tên rơi xuống đất, ông già ngẩng đầu nhìn tới thì thấy Lương Tiêu tung
mình nhảy xuống, thuận tay nhặt mũi tên lên nói:
- Trả lại cho ông.
Mũi tên bay về phía ông già râu dài, ông ta đưa cung gạt đi, chỉ trong chớp
mắt đó Lương Tiêu đã thu mình lao tới trước đầu ngựa của ông ta, một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.