CÔN LUÂN - Trang 760

Phượng ca

Côn Luân

Dịch thuật: Các nhà tài trợ

Hồi 2

Lương Tiêu cau mày nói:
- Thường có câu: “Kẻ tham thường đi với nhau, khéo sao kẻ nào cũng vậy.”
Nếu như nhị đồ đệ dùng thủ đoạn chiếm đoạt chiếc hộp thì phải làm thế
nào?
Sở Tiên Lưu nói:
- Câu này hỏi không được thông minh cho lắm, nếu như mở được hộp sắt
thì nhị đồ đệ luyện thành võ công trong đó, đánh bại đại đồ đệ, tất nhiên
chẳng cần phải giở thủ đoạn. Nếu hộp sắt không mở được thì cũng chỉ là
một thứ bỏ đi, giữ cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu như thất nghĩa bội tín,
đại đồ đệ có thể vì tức giận mà thông báo cho toàn thiên hạ biết. Những cao
thủ thèm muốn có được hộp sắt này quá nhiều, ngay cả để cho tam đồ đệ
biết được cũng đã không tốt rồi, chỉ e từ đó về sau sẽ sống không được yên.
Vả lại hai người làm việc tuy độc ác nhưng suy cho cùng vẫn là tôn sư của
một phái, không thể nói mà không giữ lời được.
Ông ta thấy Lương Tiêu nửa tin nửa ngờ cũng không cố để tâm nữa, tiếp
tục nói:
- Lại nói hai người sau khi chia tay đều giấu kín tên họ, sáng lập ra Thiên
Hương sơn trang và Lôi Công bảo, cứ ba năm một lần trao đổi hộp sắt.
Trong mấy chục năm, Thuần Dương Thiết Hạp hết lần này đến lần khác đổi
chủ, nhưng cái hộp sắt này chất liệu đặc biệt, đao kiếm sắc bén cũng không
thể làm tổn thương. Hai người muốn dùng lửa lớn hay búa nặng nhưng lại
sợ sẽ làm tổn hại đến vật trong hộp, vì vậy mà cho đến mấy chục năm gần
đây vẫn không thể mở ra được.
Cửu Như cười nói:
- Có lẽ chiếc hộp đó vốn chỉ là một cục sắt ngu ngốc dùng để lừa người?
Sở Tiên Lưu lắc đầu thở dài nói:
- Nói thì nói vậy thôi, nhưng lòng người cũng giống như chiếc hộp sắt kia,
ngốc nghếch cứng đầu, không cách nào giải thoát được. Lấy hoà thương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.