CON MẮT THẦN OSIRIS - Trang 290

Vậy còn mục đích nào phù hợp hơn không? Hoàn toàn có thể.

Nếu người ta biết John Bellingham đeo một cái nhẫn trên ngón tay đó,

đặc biệt nếu cái nhẫn này quá chật, việc cắt ngón tay ra sẽ rất hữu ích. Nó
sẽ gây cảm giác ngón tay đã bị cắt rời để giấu đi cái nhẫn nhằm tránh bị
nhận diện, từ đó khiến người ta ngờ rằng bàn tay đó là của John
Bellingham. Nó cũng không phải một chứng cứ có thể được dùng để xác
định danh tính. Nếu ông Jellicoe là kẻ giết người và đã giấu cái xác ở đâu
đó, những nghi ngờ mơ hồ như thế này chính là điều ông ta mong muốn
trong khi cần tránh những chứng cứ xác thực.

Sau đó chúng ta xác nhận được John Bellingham đúng là có đeo một

chiếc nhẫn trên ngón tay đó thật, và cái nhẫn này rất chật. Khi đó việc ngón
tay này bị mất cũng là một manh mối chỉ ra thủ phạm là ông Jellicoe.

Và giờ chúng ta hãy cùng tóm tắt các chứng cứ. Các vị có thể thấy chúng

bao gồm rất nhiều chi tiết, phần lớn đều vụn vặt hoặc nhờ phỏng đoán mà
có. Mãi cho tới khi người ta tìm ra các mảnh thi thể, tôi vẫn không có bất kì
chứng cứ quan trọng hay manh mối nào về động cơ giết người. Nhưng mặc
dù các chứng cứ đều rất nhỏ nhặt, chúng đều thống nhất chỉ ra cùng một
người: Ông Jellicoe. Đó là:

– Người có cơ hội giết người và phi tang thi thể là ông Jellicoe.

– Người quá cố chắc chắn được nhìn thấy lần cuối cùng còn sống bởi

ông Jellicoe.

– Người duy nhất có động cơ mạo danh người quá cố là ông Jellicoe.

– Người duy nhất mà chúng ta biết có thể làm được điều đó là ông

Jellicoe.

– Một trong hai người có thể có động cơ vwast lại con bọ hung là ông

Jellicoe. Người tìm ra nó cũng là ông Jellicoe mặc dù với thị lực kém và
cặp kính dày. Trong số những người có mặt, ông ta là người ít khả năng tìm
được con bọ hung ấy nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.