CƠN MƯA - Trang 189

Trần Nham mặc một bộ đồ ngủ cổ tròn màu xanh da trời, trên túi áo là

hình hai con gấu con, mái tóc xõa có hơi bù xù. Cái dáng vẻ này của cô có
gì đó mềm mại và ấm áp khác ngày thường.

Anh im lặng nhìn đôi mắt trong veo của cô, hai tay nâng khuôn mặt

sạch sẽ của cô.

Tro thuốc đã đứt, tiếp tục đốt cháy.

Bàn tay lạnh buốt luồn vào trong mái tóc đen dày của Trần Nham, sờ

cái tai âm ấm của cô. Anh cúi đầu khẽ hôn cô, đầy dịu dàng, triền miên.

Đời sống tình cảm của anh đã bỏ hoang quá lâu, anh từng nghĩ chỉ

cùng Tôn Phi hai người sống hết đời này, cũng từng nghĩ sau này lấy một
người phụ nữ, người phụ nữ vừa bằng lòng sống cùng anh, vừa chăm sóc
Tôn Phi. Anh chưa từng có hi vọng xa vời nào khác nữa.

Hết thảy việc này đây là xảy ra như thế nào?

Sau khi ở bên Trần Nham, ban đầu anh còn có thể kìm nén, nhưng bây

giờ, anh đã càng ngày càng không thể khống chế bản thân, lúc nào anh
cũng muốn hôn cô, muốn gần gũi cô. Anh xem cô như báu vật, chỉ ước gì
có thể trao hết gần 30 năm qua cho cô, nhưng lại không trao được cái gì cả.

Rất nhiều năm rồi, anh chưa từng vui vẻ thỏa mãn như vậy.

Lần trước, có lẽ là nhất trong thị trấn, năm đó, anh vẫn còn tin, dựa

vào sự cố gắng là có thể thay đổi cái gọi là vận mệnh.

Bây giờ, “niềm tin” này lại xuất hiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.