CƠN MƯA - Trang 274

“Vừa mới đến.”

Ánh sáng nhạt bên ngoài tòa nhà hắt vào phác họa góc cạnh trên

khuôn mặt anh, cằm anh vùi trong cổ áo dựng thẳng, anh lạnh nhạt hỏi, “Di
động của em đâu?”

Trần Nham nghe được sự khó chịu trong giọng nói của anh, thoáng

sửng sốt, lạnh lùng nhìn anh, không lên tiếng.

Bọn họ đang giằng co.

Khuôn mặt Trần Nham trắng bệch, đôi môi khô khốc, tóc hơi rối xõa

trên vai, tay trái cô còn đang xách hai cái túi nilon, cả người trông rất mệt.

Tôn Bằng thấy rõ dáng vẻ của cô, lẳng lặng giằng co một hồi, kéo tay

cô.

Tay của hai người lạnh đến độ đáng sợ như nhau.

Cảm giác im ắng này khiến hai người dịu lại ngay lập tức, không còn

tức giận mà chỉ còn lại sự đau lòng lặng lẽ.

Rốt cuộc, Tôn Bằng ôm cô, hơi thở nặng nề.

Trần Nham xách đồ trong tay, để mặc anh ôm.

Cái ôm này không tính là ấm áp, nhưng lại cứng rắn như một bức

tường, đáng tin cậy, ngăn chặn cơn gió từ bên ngoài thổi vào.

Cô thả lỏng người, chóp mũi kề sát lớp vải nơi ngực anh, yên tâm đón

nhận cái ôm này.

“Buổi chiều ông ngoại em được đưa đi bệnh viện cấp cứu, mới vừa ổn

định lại… Di động không biết hết pin lúc nào, nên chưa kịp báo cho anh
biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.