CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 126

Duyên nhắc chừng như không muốn Quát tiến xa hơn nữa. Phim dứt. Đèn
bật sáng. Chờ cho tới khi rạp vắng không còn ai Duyên mới đứng lên. Khẽ
vuốt mái tóc và vài nếp nhăn của áo dài nàng đi cạnh Quát ra cửa. Chiều
thứ sáu xe cộ dập dìu. Nắng tháng 10 vàng úa. Lá me rơi đầy đường. Ngồi
sau lưng Duyên nghĩ tới ngày mai. Quát của nàng sẽ phải đi xa. Đi biền
biệt. Họa hoằn lắm mới có lá thư nhầu nát. Nếu lấy nhau nàng sẽ thành một
chinh phụ ngồi ôm con chờ chồng. Nàng không thích như vậy. Nàng muốn
nhìn thấy nụ cười của chồng mình mỗi ngày. Chắc nàng cũng phải lấy
chồng thôi. Lấy ai cũng được. Không yêu thương thời cần gì hạnh phúc. Nó
như là món quà đắt tiền mà một kẻ nghèo như nàng không thể mua được
mà xin thời không có ai cho.

7 giờ tối. Quát có mặt ở nhà Duyên đúng giờ. Anh hơi ngạc nhiên khi thấy
Duyên chưa sửa soạn. Hiểu ý Duyên cười nói.

- Ba má cô đi vắng và cô phải coi chừng nhà. Mình ở nhà nói chuyện nghe
Quát...

Quát cười ưng thuận khi thâ. Duyên trải chiếc chiếu ngoài sân đủ cho họ
ngồi vừa đập muỗi vừa nói chuyện.

- Quát đi mua bia uống được hôn cô?

Duyên cười gật đầu.

- Ừ đi mua đi... Quát ra ngoài đầu ngõ có tiệm tạp hóa...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.