CÒN NHỚ TÂN UYÊN - Trang 79

ông nào. Xe tới ngã tư Hàng Xanh rồi quẹo vào xa lộ mới xây và chưa
tráng nhựa nên mặt đường không được thăng bằng và có nhiều lồi lõm.
Chiếc xích lô dằn lắc, ngã nghiêng nên trong lòng xe hai thầy trò cũng phải
ngã nghiêng theo. Nhiều lúc hai khuôn mặt gần sát nhau hoặc hai thân thể
chạm nhau. Mới đầu Duyên còn dùng tay bấu vào thành xe sau đó mỏi tay
quá nên nàng để mặc cho người ngã và tựa hẳn vào vai học trò.
- Em... có sao... không Quát?
Giọng của Duyên rời rạc và Quát hổn hển lên tiếng trả lời cô giáo của
mình.
- Dạ... mệt... còn hơn chạy nước rút trăm thước cô ơi...
Câu trả lời của Quát làm cho Duyên bật cười. Nhờ vậy mà mọi kích thích
và căng thẳng trong lòng nàng được dịp xì ra cũng như cảm giác rạo rực và
ngất ngây giảm đi cường độ. Nhìn học trò nàng cười nói đùa.
- Cô cũng vậy... Mai mốt mình đi xe buýt cho khỏe nghe Quát...
Quát cười hăng hắc.
- Vậy tuần tới cô cho em cấm túc nữa đi. Hết giờ cấm túc xong mình đi ra
Lê Lợi ăn kem...
Duyên lườm học trò.
- Thôi đi đừng có xúi dại... Cô đâu có lý do gì mà cho em cấm túc. Vả lại...
Nói tới đó Duyên ngừng lại kịp lúc. Thấy học trò nhìn mình như chờ nghe
nói tiếp Duyên cười lãng sang chuyện khác.
- Tới rồi...
- Dạ...
Quát chỉ cho ông đạp xích lô ngừng lại. Bước ra khỏi xe anh khom người
vào cười nói với cô giáo của mình.
- Dạ cô về... Em cám ơn cô?
Duyên hỏi nhỏ.
- Cám ơn cái gì?
Quát cười không trả lời. Duyên đỏ mặt vì nụ cười nhiều ý nghĩa của học
trò. Hơi ngước lên nàng nói với ông đạp xích lô.
- Bác chạy lẹ lên bác...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.