CON QUỶ GỖ - Trang 13

“Thế nào, bị lão già ấy đánh cho một trận nhừ xương chứ gì. Tao bảo thật

nhé: mày ở lại đây. Tao sẽ cho mày nhập vào thế giới của chúng tao. Chúng
tao chẳng phải làm gì mà vẫn ăn uống sung sướng”.

“Câm mồm đi. Lũ chuột chúng mày chỉ là một lũ ăn cướp. Chúng mày

suốt đời chỉ sống trong bóng tối”.

“Bóng tối là thế giới của chúng tao. - Lông Trụi nói và đi lại vênh vang. -

Mày chưa quen đấy thôi. Khi quen rồi, mày mới thấy bóng tối lý tưởng đến
nhường nào”.

Trán Dô lại thét to hơn:
“Tao sinh ra để sống dưới mặt trời, chứ không phải chui rúc như chúng

mày”.

Lông Trụi nhếch mép cười và nói:
“Mày cứ kêu to nữa đi. Chẳng có ai nghe thấy tiếng mày đâu. Hơn nữa,

lũ người sống dưới mặt trời nóng bỏng kia cũng chẳng ai chấp nhận mày.
Tao thấy mày là một thằng nhóc nên tao không cắn nát mày ra. Mày cứ
sống đi rồi mày sẽ hiểu mọi điều”.

Mói xong Lông Trụi lững thững bước đi. Trán Dô ngồi tựa vào tường,

nước mắt giàn giụa. Một cơn mưa mùa hạ ập đến. Mưa kéo dài rất lâu.
Không khí trong nhà kho trở nên mát mẻ. Trán Dô mệt quá nằm xuống nền
nhà. Bỗng Trán Dô nghe thấy tiếng mèo gào trên mái nhà. Trán Dô chợt
nhớ đến Mèo Cụt. Trán Dô chui qua một mảng tường thủng ra ngoài. Bầu
trời đầy mây đen trôi nhanh. Trăng sau mưa tỏa ánh sáng nhàn nhạt xuống
khu nhà. Và trên mái nhà, Trán Dô nhìn thấy Mèo Cụt đi lang thang và thi
thoảng dừng lại gào lên thảm thiết. Trán Dô cất tiếng gọi Mèo Cụt. Nhưng
Mèo Cụt không nghe thấy tiếng của Trán Dô. Tiếng Mèo Cụt trong đêm
trăng buồn bã vô cùng. Trán Dô thẫn thờ và vụt chạy về ngôi nhà. Trán Dô
muốn chạy đến bên ông già Tửu và cộng đồng những con búp bê gỗ xinh
đẹp. Đứng trước cửa ngôi nhà đã đóng chặt một hồi lâu, Trán Dô lê từng
bước về nhà kho. Trán Dô chui vào nhà kho và nằm xuống, Trán Dô nhắm
mắt nhưng không ngủ được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.