CON THUYỀN BẠC - Trang 14

- Chờ đợi ! - Mady nổi cáu. - Cả năm cậu không nhận thấy tình

hình nghiêm trọng à ? Chúng ta phải có trách nhiệm với Angelo.
Linh tính báo tớ là Angelo không rời khỏi Lyon... và cũng không
ở trong bệnh viện. Tối hôm qua, tớ lướt qua tất cả các báo từ hôm
cậu ấy mất tích. Tớ nhặt ra mấy chục vụ tai nạn. Không có gì về
cậu ấy hết.

Nước mắt Mady đầy tròng. Còn Giác Đấu, luôn luôn tán thành

ý kiến của cô gái, tin vào trực giác của cô, lặng lẽ gãi mái đầu trụi
dưới bê rê, cảm thấy khó chịu vì những anh bạn kín đáo phàn nàn
cô gái nói ra ý kiến của mình.

Cuối cùng, Nghệ Sỹ luôn luôn ở trên mây (trừ khi chơi

armonica), giải quyết cuộc tranh cãi.

- Mady, cậu lo cho Angelo là phải, đó là một trong những

người bạn tốt nhất của chúng ta... nhưng sao lại nghĩ là có điều gì
nghiêm trọng xảy ra với cậu ấy ?... Cậu quên là bức thư do tự tay
cậu ấy viết; chúng ta đã nhận ra nét bút. Vậy thì cậu ấy không
gặp tai hoạ. Dù ở Lyon, ở Hyères hay ừ Nicaragua... Vả lại, tớ đã
suy nghĩ, cú điện thoại gọi đến cơ sở Tamaris không có mấy ý
nghĩa. Cuộc thăm viếng của Angelo có thể không ai biết nếu cậu
ta không ở lại lâu. Cậu cứ tin tớ, Angelo là một chàng trai rất tốt,
cậu ta sẽ gởi những lá thư khác cho gia đình Mendès...

- Đồng ý, - Mady chấp nhận, - nhưng cậu đề nghị gì nào ?
- Đề nghị chờ, nhưng chỉ chờ đến mai thôi. Chúng ta sẽ trở lại

gia đình Mendès. Nếu họ không nhận được gì hết, thì chúng ta sẽ
khuyên họ viết thư cho bố Angelo... và nếu họ lưỡng lự, thì
chúng ta phải báo cho ông ấy.

- Đồng ý thế, - cô gái nói gọn. - Mai là giới hạn cuối cùng.
Ngày hôm sau, sau tiết học cuối cùng của cả năm học, sáu

người bạn lại lên xe, phóng thẳng tới khu phố Doua. Từ xa, họ
nhận ra người thiếu phụ Bồ Đào Nha đang tập cho đứa con bé
nhất cất bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.