một tuổi đáng ghét. Nhưng chị ấy luôn đối xử với nó như thể chị ấy đã
trưởng thành còn nó là một đứa bé con ấy.
- Đồ phù thủy xấu xí! - Nó hét trả lại.
Mẹ mắng:
- Scott! Đủ rồi đấy!
Mẹ đính nốt một mũi ghim nữa vào váy của Kelly và bảo:
- Được rồi. Mẹ đã làm xong rồi đấy! Con lên gác thay ra đi.
Scott phàn nàn:
- Mẹ lúc nào cũng bênh chị ấy.
Mẹ nhìn nó chằm chằm một lúc lâu như thể mẹ sắp nổi giận đến nơi.
Nhưng mẹ không thế. Mẹ bình tĩnh nói:
- Con thử nghĩ xem, mẹ biết dạo này mẹ quan tâm nhiều đến Kelly nhưng
buổi học nhảy rất quan trọng đối với chị con. Nếu nó không có cái váy nó
đã nhìn thấy ở hội chợ thì mọi người khó mà yên được với nó.
Điều đó hoàn toàn đúng. Kelly đã kéo mẹ đến hội chợ cả triệu lần để tìm
một cái váy vừa ý. Và cuối cùng đã tìm được. Nhưng mẹ không mua nó.
Mẹ bảo giá của nó đắt ngang với một cái xe hơi mới. Vì vậy mẹ cố gắng
may nó.
Đồng hồ trong bếp gõ lên mấy tiếng.
- Thôi chết. Suýt nữa thì mẹ quên chuẩn bị bữa tối.
Mẹ nhảy xuống khỏi đi văng và đi vào bếp.
Scott đi ngay lên gác, trốn khỏi mẹ và chị - trước khi mẹ kịp sai nó dọn bàn
hay làm cái gì đó.
Scott lầm bầm khi đi vào phòng.
- Kelly cứ nghĩ là mình đẹp khi chị ấy chuẩn bị dự lớp học nhảy ngu ngốc
trong một cái áo xấu hoắc.
Nó đứng trước gương ở tủ quần áo và bắt chước Kelly, nó cố giở giọng thật
ẽo ợt cho giống chị mình:
- Con nên để tóc kiểu nào đây?
Scott cố túm mớ tóc ngắn trên đầu nó cho giống kiểu Kelly làm.
- Kiểu này?
Nó gí sát mặt vào trong gương.