CÔNG CHÚA BĂNG - Trang 406

Ô

ng ngồi bên ngoài ban công, để mặc cơn gió ấm áp mơn man trên đôi

má già nua đầy nếp nhăn. Mặt trời sưởi ấm và chữa lành những khớp
xương đau nhức, mỗi ngày cử động của ông lại trở nên dễ dàng hơn. Hằng
ngày, ông tới chợ cá làm việc, giúp người ta bán những mẻ cả mới cập bến
lúc trời sáng.

Ở đây không có ai tìm cách tước đoạt đi của người gia quyền được tiếp

tục sống có ích. Ngược lại, ông chưa bao giờ cảm thấy được tôn trọng và
yêu mến như thế, rồi dần dần, chậm rãi nhưng chắc chắn, ông bắt đầu tìm
thấy bạn bè trong thị trấn nhỏ này. Đúng là hơi có chút rắc rối về ngôn ngữ
nhưng ông xoay xở cũng không đến nỗi tệ, nhờ điệu bộ, cử chỉ và tâm ý tốt,
vốn từ vựng cũng tăng dần đều. Thỉnh thoảng làm một, hai ly sau một ngày
làm việc chăm chỉ cũng giúp giảm đi tính rụt rè và ông ngạc nhiên nhận ra
rằng mình đang dần trở thành một người thích tán chuyện.

Ngồi đây trên ban công phóng tầm mắt theo đám cây cối tươi tốt ngoài

kia dần hòa lẫn vào thứ nước biển xanh nhất mà ông từng thấy, Eilert cảm
thấy đời mình chưa khi nào gần với thiên đàng như vậy.

Một chút gia vị nữa cho cuộc sống là những câu tán tỉnh thường ngày với

nữ chủ nhân tròn trịa phốp pháp của nhà trọ, Rosa. Đôi khi ông còn tự cho
phép mình vui vẻ với ý nghĩ rằng theo thời gian rất có thể hai người không
chỉ dừng lại ở những lời tán tỉnh đùa cợt mà phát triển thành một mối quan
hệ nghiêm túc. Không thể phủ nhận sự tồn tại của lực hấp dẫn và con người
sinh ra vốn không phải để cô đơn.

Trong giây lát, ông chợt nghĩ tới Svea ở nhà, tại Thụy Điển. Nhưng ông

lập tức xua đuổi cái ý nghĩ không mấy dễ chịu đó đi, nhắm mắt lại và tận
hưởng giấc ngủ trưa mà ông xứng đáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.