đến bên giường, Vô Mẫn Quân liền phi thân ra, điểm trúng huyệt đạo sau
gáy hắn.
Người nọ còn chưa kịp có phản ứng gì, trở nên mềm nhũn, Vô Mẫn
Quân đặt hắn lên trên giường, sau đó trốn về trong góc, ngừng thở giống
như ta.
Ta ngạc nhiên không thôi, không ngờ hắn lại dùng chiêu thức đê tiện
này.
Quả nhiên, không lâu sau, ba người bên ngoài thấy người đầu tiên vẫn
chưa đi ra liền cùng tiến vào, bọn họ đều có chung một động tác vung đao
hướng về phía giường, muốn chém người trên giường.
Người trên giường cũng vừa tỉnh lại, lập tức phản kích ngược lại, bốn
người rối loạn thật vất vả nhờ vào ánh trăng bên ngoài chiếu vào mới phát
hiện đều là người một nhà đã hao phí rất nhiều thể lực. Ta và Vô Mẫn Quân
nhân dịp xông ra ngoài, đao sắc chặt mạnh giải quyết hai tên, tiếp mấy
chiêu với những tên còn lại rồi cũng dễ dàng khống chế được bọn họ.
Nhìn bốn tên áo đen ngã xuống đất hôn mê, bỗng nhiên nghĩ đến sáng
nay Tư Đồ Hữu Tình nói “Tai ương chảy máu, không khỏi có điểm buồn
cười, đâu có tai ương chảy máu đâu?
Vô Mẫn Quân lắc lư đi tới cửa, hắng giọng kêu to: “Có thích khách a
—— người đâu mau tới ——!”
Hắn lén dùng vài phần nội lực, thanh âm rất lớn, không bao lâu trong
cung liền vang lên những tiếng động, còn có một đại đội nhân mã chạy về
hướng này.
Ta cảm thấy buồn cười, đi vài bước về phía Vô Mẫn Quân, nhất thời
thay đổi sắc mặt ——