CÔNG CHÚA QUÝ TÍNH - Trang 16

“Trường Nghi công chúa đến Tây Ương quốc, ngoài ý muốn gặp thái

tử Tây Ương quốc Vô Mẫn Quân, hai người nhất kiến chung tình tái kiến ái
mộ, lập tức ước định cả đời với nhau. Vô Mẫn Quân muốn mỹ nhân không
cần giang sơn, cam nguyện vì chuyện này buông tha cho thu phục Đông
Nguyên quốc dễ như trở bàn tay.” Vô Mẫn Quân bày ra một câu chuyện
xưa rồi thư thái hỏi ta, “Trường Nghi công chúa, ngươi cảm thấy chuyện
xưa này có đủ làm cho người ta tin phục hay không?”

Ta chậm rãi nói: “Chuyện này còn quyết định bởi diện mạo của

‘Trường Nghi công chúa’…”

Vô Mẫn Quân nhận thức rồi gật gật đầu, sau đó đứng thẳng dậy, có

chút cứng ngắc bước đi vài bước, mang tới gương đồng, nhìn nhìn.

Sau đó đánh rơi luôn mặt gương đồng kia.

Hắn quay đầu, vô cùng đau đớn nhìn ta: “Trường Nghi công chúa,

ngươi lớn lên trông thật bình thường… Thế nào cũng chẳng có một chút tư
sắc hại nước hại dân.”

Ta nhặt gương đồng lên, rồi nói xin lỗi: “Ta lớn mà xấu như vậy, thật

sự là ngại quá…”

Kỳ thật ta đối với diện mạo chính mình không có khái niệm gì đặc

biệt, nhưng so với hoàng tỷ như hoa như nguyệt mà nói, ít nhất ta hiểu
được ta so với các nàng kém rất nhiều. Dù sao ta chưa bao giờ quá để ý,
mặt mũi vẫn không trang điểm, xiêm y cũng là vô cùng đơn giản, chỉ cần
không cần bó quá sát người thoải mái một ít là được, thuận tiện luyện võ là
tốt rồi, về phần trang sức ta lại càng không mang, bởi vì tiếng kêu đinh đinh
đang đang hoàn toàn có thể bại lộ hành tung chính mình.

Ta lấy gương đồng soi soi chính mình một chút, vừa thấy liền hoảng

sợ, trong gương là một nam tử bạch như ngọc, mắt phượng mày kiếm, tuy
rằng thái dương có vết máu cùng vết bẩn, lại một chút không ảnh hưởng tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.