Ngô Ung thở dài, nói: “Không có lợi. Chúng ta cũng không biết đến
tột cùng sao lại thế này, tóm lại sau khi tiểu Hầu gia khỏi bệnh, nàng lại tâm
ngoan thủ lạt giết đại ca của ta, tự bản thân bỗng nhiên biến mất vô tung vô
ảnh. Nhưng là bởi vì như vậy, tiểu Hầu gia bị cái tội danh giết đại ca ca,
toàn bộ trong triều loạn thành một đống, ngay cả con của nhị ca ta, hiện tại
là tân Bắc đế, đều bị người ta nói kỳ thật là đứa bé do tiểu Hầu gia cùng đại
tẩu ta tư thông sinh ra — nhưng ta biết chuyện đó là không có khả năng,
bởi vì tiểu Hầu gia vẫn có một vị cô nương vô cùng yêu thích…”
Ta lẳng lặng nghe xong, nói: “Vậy hiện tại ngươi đến nói cho trẫm
nhiều bí mật như vậy để làm gì? Trẫm là hoàng đế địch quốc, chẳng lẽ còn
có thể giúp ngươi?”
Ngô Ung nói: “Bởi vì… Ta nghĩ muốn quay trở về, ta cảm thấy mọi
chuyện có khả năng không chỉ đơn giản như ta biết như vậy.”
Ta nói: “Vậy ngươi trở về đi, ngươi đi nhầm chỗ rồi.”
Ngô Ung nói: “Không… hiện tại ta trở về, khả năng rất nhanh đã bị
tiểu Hầu gia uy hiếp rồi giết.”
Ta bất đắc dĩ nói: “Ngươi còn hy vọng ta hộ tống ngươi trở về? Ngươi
cũng phải biết, đến lúc đó đi thẳng đảo Hoàng Long, toàn bộ Bắc Xương
quốc là của Tây Ương .”
Vô Mẫn Quân ở bên cạnh cười cười, nói: “Không, đưa hắn trở về đi, ta
cũng thấy chuyện này rất thú vị… phải, nhất là nữ nhân kia.”
Ta: “…”
“Ngô Ung, ngươi có thể đi rồi, lập tức, lập tức.”
Ngô Ung: “? ? ?”