CÔNG CHÚA QUÝ TÍNH - Trang 413

Hồng Liên nói: “Nương nương chưa hề khóc.”

Ta cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện này không phải chuyện ta hiểu rõ.

hơn nữa khóc cũng không làm được chuyện gì.”

Đại khái là sợ ta sẽ xảy ra chuyện gì, Hồng Liên thừa dịp ta mơ mơ

màng màng mà đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về mang theo Bạch
Thái y. Mà cung nữ Bích Vân vốn đi lấy thuốc vẫn chưa về. Bạch Thái y
thay ta bắt mạch, nói là bị phong hàn, hơn nữa vừa mới uống thuốc nạo
thai, thân mình còn suy yếu.

Tự bản thân ta không suy nghĩ đặc biệt gì, tiễn Bạch thái y về, liền

nằm ở trên giường chờ Bích Vân về. Một lát sau Bích Vân về, bưng một
chén chuốc đen tuyền tới đây, Hồng Liên ngửi thấy vị thuốc kia, chịu
không nổi bịt mũi lại nói: “Thuốc này vì sao lại thối như vậy.”

Bích Vân nói: “Vậy sao? Vì sao nô tỳ không ngửi thấy?”

Ta nói: “Đúng là có chút thối, không sao, các ngươi lui ra nghỉ ngơi

trước đi, hầu hạ ta lâu như vậy cũng chưa chợp mắt.”

Hai người lui ra, Hồng Liên nhanh chóng lui ra.

Đại để là do Bạch Thái y lắm miệng, không bao lâu Vô Mẫn Quân

bỗng nhiên tới đây, khi đó ta đang ngủ, đầu rất đau, không mở được mắt ra,
chỉ loáng thoáng cảm giác, biết là Vô Mẫn Quân đang ở bên cạnh.

Hắn ở bên cạnh một lúc lâu, hình như còn có tiếng thở dài, tiếng thở

dài kia rất nhẹ, ta không biết là thật hay là ảo giác mơ hồ của mình.

Lại mở to mắt, Vô Mẫn Quân đã muốn rời đi, Hồng Liên cùng Bích

Vân cũng đến đây, vui mừng nói với ta: “Hoàng Thượng vừa mới tới, bảo
chúng nô tỳ hầu hạ cho tốt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.