CÔNG CHÚA QUÝ TÍNH - Trang 513

Ta nói: “Có lẽ Tiểu Tuế chính là nghe thấy được hơi thở của đồng

loại.”

Vô Mẫn Quân liếc mắt một cái ngắm Tiểu Tuế, nói: “Đồng loại? Ồ,

không phải là… tất nhiên là con của chúng ta… A.”

Hắn cũng không biết tin tưởng tràn đầy đang nói cái gì vậy, Tiểu Tuế

chỉ trong chốc lát bởi vì bắt đầu khóc có chút mệt, cho nên đi ngủ, Vô Mẫn
Quân đem Tiểu Tuế thả lại trên giường, sau đó vươn tay nhẹ nhàng mà
nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mập của Tiểu Tuế, ta đang bị hình
ảnh ấm áp giữa cậu và cháu trai ngoại biến thành hết sức cảm động, chợt
nghe Vô Mẫn Quân không mặn không nhạt nói: “Ranh con, dám cười nhạo
nương tử ta…”

Ta: “… …”

Hắn làm sao mà biết được! Hơn nữa cho dù biết, cũng không phải cố ý

báo thù chứ? ! Thật là ngây thơ đi? ! Vô Mẫn Quân, ngươi còn nói ngươi
không phải đồng loại với Tiểu Tuế đi, căn bản chính là Tiểu Tuế đều hơn
ngươi! ! !

***

Ta cùng Vô Mẫn Quân xuất cung, bên ngoài nhàn hạ, Vô Mẫn Quân

mang ta đi ăn đủ các loại đồ ăn linh tinh, sau đó đi xem xiếc ảo thuật, hai
người chơi đùa vui vẻ.

Cuối cùng sắc trời dần tối, Vô Mẫn Quân ở bên cạnh ta, hai người

nhàn nhã thong thả hồi cung, bỗng nhiên ta có cảm giác tóc ta bị kéo lại
một chút, vì thế dừng chân lại, khó hiểu nhìn về phía Vô Mẫn Quân bên
cạnh, hắn chỉ hướng ta cười, một câu cũng không nói. Nghi hoặc vươn tay
sờ sờ tóc, ta đụng phải một cây cây trâm, sờ vào rất tốt, là cây ngọc trâm,
hình dạng dường như là đóa hoa mai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.