CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 109

Bên trong, giọng nói của thiếu niên truyền tới: “Khi còn nhỏ, mẹ ta

thường nói với ta: Cây trúc vốn vô tâm, vô tâm thì vô thương, vô thương
tức chí cường, trên đời chưa từng có điểm yếu.” ('vô thương' là không bị
thương, 'chí' ở đây là nhất, có nghĩa mạnh mẽ nhất, không gì sánh được)

Vô tâm thì vô thương, vô thương là chí cường…

Quân Mẫn Tâm nhẩm trong lòng mấy lần, chợt hiểu. Nàng cười một

tiếng, nói: “Mẫu thân A Tịch chắc hẳn cũng là một nữ nhân tài cao hiểu
rộng.”

Sau cửa sổ giấy, hình bóng Trần Tịch giống như gật đầu một cái, âm

thanh nhàn nhạt: “Bà vốn xuất thân dòng dõi thư hương, theo phụ thân vào
biên thành nhậm chức thì đúng lúc gặp chiến loạn, bị người Hồ bắt đi, ở
Bắc Địa nhận hết khi nhục, năm ấy ta tám tuổi thì bà bệnh mất.”

Quân Mẫn Tâm trầm mặc, đây là lần đầu tiên Trần Tịch nhắc tới mẫu

thân, mặc dù chỉ đôi câu vài lời, nhưng lại ẩn chứa quyến luyến và cô đơn
không dứt.

Một lát sau Trần Tịch đi ra từ phòng trong, trong tay cầm một món đồ

chơi màu xanh đen, khi rung động phát ra âm thanh leng keng đưa cho
Quân Mẫn Tâm, nói: “Trên đường tìm rất lâu mới tìm được cái này từ
thương đội.” Hắn không dấu vết sờ sờ sống mũi thẳng tắp, dường như có
chút mất tự nhiên: “Ở quê hương chúng ta, đây là linh vật tiêu tai hưởng
phúc, treo ở góc phòng có thể trừ tà an thần.”

Quân Mẫn Tâm sững sờ nhận lấy, phát hiện đó là một cái lục lạc làm

bằng đồng đen, lớn bằng lòng bàn tay, có móc treo, quanh thân khắc một
vòng chữ cổ xưa. Bên trong lục lạc có một cây gậy đồng nhỏ rung động
leng keng, trên gậy đồng nhỏ có một lá bùa gấp màu vàng.

“Đây là cái gì?” Quân Mẫn Tâm không kiềm chế được tò mò liền gỡ

lá bùa xuống mở ra nhìn, phía trên viết đầy ký tự chằng chịt đỏ tươi của dị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.