CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 331

tước nhỏ dài trong tay đặt ngay động mạch cổ của Mục Lặc Vương ngông
cuồng tự đại, đâm rách làn da màu lúa mạch của hắn, một tia máu đỏ thẫm
uốn lượn chảy xuống theo cây trâm, nhỏ giọt xuống bụi bặm.

Mà loan đao trong tay Mục Lặc cũng gác trên cần cổ mịn màng của

Mộc Cẩn, hắn hơi dúng sức, lưỡi đao sắc bén lập tức cứa ra một vệt máu đỏ
nhàn nhạt.

Bọn họ duy trì tư thế như vậy, dùng vũ khí trong tay mình cảm thụ

mạch đập của đối phương, ánh mắt trên không trung va chạm vào nhau,
không ai thắng nhưng không người nào nhận thua, trên sàn đấu yên tĩnh chỉ
nghe tiếng thở dốc dồn dập.

Bỗng bên dưới phát ra một trận hoan hô và huýt sáo đinh tai nhức óc.

Cuối cùng Quân Mẫn Tâm cũng buông lỏng tinh thần khẩn trương, thở dài
nhẹ nhõm, xoa xoa cái trán đã rịn ra một chút mồ hôi lẩm bẩm nói:

“Ngang tay sao? Thật tốt quá…”

Kim Na ở một bên ánh mắt phức tạp nhíu mày, nghiêm mặt nói:

“Không, không phải ngang tay. Trước giờ nhị ca đánh đâu thắng đó không
gì cản nổi, có thể chống lại huynh ấy ở khoảng cách gần như vậy cũng
không có nhiều người, mà nữ nhân có thể làm huynh ấy chảy máu chỉ có
người hôm nay… Nghiêm túc mà nói thì là tiểu thị nữ của ngươi thắng.”

Nghe Trần Tịch phiên dịch, Quân Mẫn Tâm lại đưa ánh mắt về phía

Mộc Cẩn đang đứng im nơi xa, không khỏi sinh lòng kính nể nàng ấy.

Gió thổi lên một luồng tóc đen mềm mại, dính vào trên đôi môi đầy

đặn bởi vì thở dốc mà khẽ đóng mở của Mộc Cẩn. Đôi mắt Mục Lặc chợt
co rút lại, trong phút chốc vẻ mặt mất đi vẻ lạnh lùng hiếm gặp. Trong gió,
mái tóc ngắn màu trắng thuần đan vào mái tóc đen mềm mại, chia lìa, quấn
lấy mắt hai người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.