CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 414

Khẽ buông tay, mũi tên rời cung bay vút ra ngoài. Trên không trung,

một con chim ưng bị trúng tên, rít lên một tiếng sau đó rơi xuống.

“Lần sau không được gạt ta tự ý hành động.” Quân Mẫn Tâm nói,

giọng nói không có quá nhiều tình cảm, nhẹ nhàng mà lạnh lùng.

“Nữ nhân kia dám hạ độc người, ả ta đáng chết!” Cơ Linh thu lại nụ

cười, khuôn mặt lạnh lùng, hung dữ: “Ta vốn định dùng một mũi tên bắn
chết ả tiện nhân đó, nhưng lại không ngờ hôm đó gió lớn, mũi tên bị lệch.
Nhưng mà vậy cũng tốt, tiện nhân kia bị huỷ dung, cả đời sống không bằng
chết!”

Dứt lời, hắn cứ thế cười ha ha, nụ cười điên cuồng mà lại cố chấp.

“Ngươi không hiểu ý của ta rồi.” Quân Mẫn Tâm ngước mắt nhìn hắn:

“Ngươi tặng nàng ta một mũi tên nhưng không lấy được tính mạng của
nàng ta, vậy thì chỉ càng làm tăng thêm oán hận, kích thích nàng ta điên
cuồng trả thù. Cho nên, với kẻ địch, hoặc dùng đức thu phục lòng người,
hoặc nhổ cỏ tận gốc.”

Tiếng cười dừng lại. Sắc mặc Cơ Linh kỳ lạ quan sát Quân Mẫn Tâm,

hồi lâu sau mới buồn rười rượi nói: “Vậy ta lại đi giết ả? Đảm bảo lần này
sẽ không thất thủ.”

“Không được.” Quân Mẫn Tâm hơi ngẩng mặt, vì ánh mắt trời chói

mắt nên nàng khẽ nheo mắt lại, hờ hững nói: “Lần trước ngươi động thủ có
thể coi như ngoài ý muốn. Nhưng nếu ngươi lại ra tay, vậy thì rõ ràng là
mưu sát.”

Sau khi rời khỏi chỗ của Cơ Linh, nàng trở lại tẩm điện. lqd.TMM

Quân Mẫn Tâm tháo khăn che mặt tránh nắng màu đen xuống, thuận miệng
hỏi: “Mộc Cẩn đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.