CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 203

34

“Nói thì dễ lắm!” Saraa lẩm bẩm.

Năm năm trước, vào đầu mùa thu, khi buổi sáng đã rất lạnh và ban ngày
còn ấm, gã Bouriate tới khu chợ ô tô với những bãi để xe lộn xộn tạo thành
một hình tam giác khổng lồ ở phía Đông thành phố, tại quận 17, từ rất sớm.
Gã đi ngược phố Dorj như tất cả những người tỉnh lẻ, ghé xe đỗ sát vào vỉa
hè ở đầu phía Nam khu chợ. Không có chuyện lang thang vào trong khu
chợ rộng mênh mông để rồi mạo hiểm với nguy cơ xâm phạm lãnh địa của
một kẻ còn trộm cướp hơn cả mình. Chút khôn ngoan hiếm hoi còn giữ lại
được từ cuộc sống du mục trước đây khuyên gã rằng thái độ khả dĩ duy
nhất lúc này là chờ đợi. Gã ngồi xổm xuống trước lưới tản nhiệt ở đầu xe,
như những người du mục vẫn làm khi trao đổi thuốc lá trên thảo nguyên, và
chăm chú ngắm nghía biển ô tô quanh mình trong lúc đợi có người để ý
nhận ra.

Gã đã nhận ra tay Kazak qua cử chỉ và ánh mắt liếc xéo của hắn. Cánh

kỵ sĩ trẻ vẫn còn ngông cuồng khi tập hợp và giám sát đàn gia súc luôn tìm
cách đếm từng con bằng mắt và tự làm mình mệt mỏi. Bọn họ làm lũ ngựa
bồn chồn, đến lượt chúng cũng trở nên kích động và càng khiến cho công
việc phải làm trở nên khó khăn hơn. Còn những kỵ sĩ già đưa mắt nhìn qua
phía trên sống lưng lũ ngựa, cho tới khi chỉ còn nhìn thấy một khối chuyển
động. Từ chuyển động này họ nhận ra những con ngựa có cá tính, những
con ngựa thách thức họ hay tuân theo họ, những con mệt mỏi hơn để mặc
cho đàn cuốn đi, và những con bị thương làm cản trở chuyển động chung.
Khi một kị sĩ già đã phát hiện ra con ngựa bị thương bằng cách đó, anh ta
sẽ chỉ nhìn nó và không rời mắt khỏi nó, cho dù có gì diễn ra xung quanh
con vật đi nữa. Rất nhanh chóng, con vật cảm thấy điều đó và người kỵ sĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.