nhất từ trước đến giờ."
"Viết cho họ đi, Will," Cecily Herondale nói. "Xin anh đấy, chỉ một lá
thư thôi."
Will hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi về phía sau và giận dữ nhìn về phía
cô. "Đặt chân em vào đúng chỗ đi," là tất cả những gì cậu nói. Cậu chỉ bằng
đầu của dao găm. "Đây, đây và đây."
Cecily nhìn và di chuyển chân. Cô đã biết cô không ở đúng chỗ; cô đã
cố tình làm thế để chọc tức Will. Chọc tức anh trai cô rất dễ. Đó là điều cô
nhớ nhất về anh khi anh mười hai tuổi. Kể cả khi thách anh làm gì đó như
trèo lên mái nhà dốc cheo leo của trang viên nhà họ, đều dẫn đến một kết
quả: một ngọn lửa giân dữ màu xanh trong đôi mắt anh, quai hàm nghiến
chặt và đôi khi sẽ là Will với cái chân hoặc tay gãy.
Tất nhiên là người anh trai này, một Will gần trưởng thành, không phải
người anh trai cô nhớ trong kí ức tuổi thơ. Anh trở nên dễ nổi sùng và cũng
dễ nguôi giận. Anh mang nét đẹp của mẹ, sự bướng bỉnh của cha và, cô lo
lắng rằng có cả những thói xấu của cha, dù cô nghĩ rằng đó chỉ là những lời
thì thầm của người hầu trong Học Viện.
"Nâng lưỡi kiếm lên," Will nói. Giọng của cậu lạnh và nghiêm túc như
cô giáo của cô.
Cecily nâng nó lên. Nó khiến cô mất một thời gian để làn da làm quen
với bộ đồ đi săn: áo chẽn và quần rộng rãi, thắt lưng quanh hông. Giờ cô có
thể di chuyển với nó một cách thoải mái như cô chưa từng làm được khi
mặc bộ áo ngủ rộng nhất. "Em không hiểu vì sao anh lại không cân nhắc
việc viết một lá thư. Một lá thư duy nhất."
"Anh cũng không hiểu vì sao em lại không cân nhắc về việc trở lại
nhà," Will nói. " Nếu em đồng ý trở về Yorkshire một mình, em có thể
ngừng lo lắng về cha mẹ và anh có thể sắp xếp..."