"Không có gì không phải, không có gì coi thường cả. Cậu là một quý
ông còn tôi là một người hầu; tất cả những việc làm gần gũi hơn nữa đều là
quá phận. Xin đừng khiến tôi cảm thấy khó xử thưa cậu Lightwood."
Gideon, người đang định đưa tay ra, liền hạ tay xuống. Anh trông thật
khổ sở khiến trái tim Sophie mềm lại. Tôi có rất nhiều thứ để mất, còn anh
chẳng còn lại gì để mất, cô tự nhắc nhở bản thân. Đó là những điều cô tự
nói với mình vào buổi đêm gần đây, khi đang nằm trên chiếc giường chật
chội của mình, với kí ức về đôi mắt gợn sóng lởn vởn trong tâm trí cô.
"Anh đã từng nghĩ chúng ta la bạn," anh nói.
"Tôi không thể là bạn của cậu được."
Anh bước một bước về phía trước. "Thế nếu tôi hỏi em..."
"Gideon!" Đó là Henry, đứng ở cánh cửa mở, thở không ra hơi, mặc
một trong những chiếc áo gi lê sọc xanh lá và cam tồi tệ nhất của mình.
"Em trai cậu đang ở đây. Dưới tầng..."
Đôi mắt Gideon mở lớn. "Gabriel đến đây sao?"
"Ừ. Hét điều gì đó về cha cậu, nhưng cậu ta sẽ không nói gì hơn với
chúng tôi nếu cậu không ở đây." Cậu ta chửi thề ". Đi nào."
Gideon do dự, đôi mắt cậu đi từ Henry sang Sophie, ngươi đang cố
khiến bản thân trở nên vô hình. "Tôi..."
"Đi thôi Gideon." Henry ít khi nói gay gắt, và khi anh làm thế, tác
dụng của nó làm người ta sửng sốt. "Cậu ta dính đầy máu."
Gideon tái đi, anh với lấy thanh kiếm treo trên chiếc mắc kép gần cửa.
"Tôi đến ngay đây."