han về gia đình ba má và những người thân của tôi ở Úc, thình lình, giọng
Peter nhấn mạnh rất khác thường:
- Chúng tôi muốn cậu Nguyên và cô Katherine Trần không trì hoãn
nữa. Đã đến lúc nói về một đám cưới cần thiết!
- Em tôi không đồng ý đâu! - Chị tôi đáp ngay.
- Việc của chị là đốc thúc. Ông Trần không muốn cô Kat phiêu lưu.
Cưới xong, cậu Nguyên sẽ chịu trách nhiệm về cô Kat!
- Đốc thúc? Bằng cách nào chứ? Em tôi không phải là robot!
- Chị hãy tạo ra một tình huống nguy hiểm. Làm cho cậu em của chị bị
thương chẳng hạn. Đe cho cậu ta nhận ra nếu làm trái lời, sẽ phải đổ máu
- Đẩy em tôi vào một nguy hiểm nguỵ tạo ư? Ai ra tay chứ? - Sau hồi
lâu im lặng, chị tôi lên tiếng, giọng run run.
- Chính là chị! - Giọng nói Peter sắc cạnh.
Tôi đưa tay bấm nút tắt. Chưa bao giờ tôi hoảng sợ đến vậy. Người ta
có thể đối đầu với cả thiên hạ bên ngoài, nhưng làm sao ngờ được người ra
tay chính là chị mình. Vậy là vết thương trên đầu tôi cái đêm ở quán bar là
một đòn dằn mặt cảnh cáo do Peter sắp đặt. Khi tôi tỉnh giấc, chị Trâm của
tôi cũng có đôi lần nhắc đến.
17
Hoàng Anh
- bí mật dội đến như đợt sóng thần
Từ trường nghiệp vụ tài chính, tôi phóng chiếc Piaggio mới tinh quay
trở về chung cư. Người bảo vệ đẩy xe lên dốc hộ tôi, nói về khoản phí dịch
vụ an sinh nào đó bằng giọng lễ phép. Tôi mở ví, đưa cho anh ta hai tờ 100
ngàn, không lấy lại tiền thừa. Người bảo vệ xăng xái bấm nút thang máy,
như thể tôi là người quan trọng. Tôi bình thản bước vào, không bối rối như
trước. Sự sung sướng đầy đủ thay đổi các thói quen của người ta thật chóng
vánh. Tôi đã quen thuộc với tiện nghi cao cấp, dịch vụ hoàn hảo. Tôi bắt
đầu xem chúng là những thứ đương nhiên mình phải được hưởng thụ.
Thang máy đi lên êm như ru. Hành lang đèn vàng mờ dịu. Các căn hộ đều