CÔNG TY - Trang 114

đành nhấc máy trả lời. Trong ống nghe, giọng Khanh vẳng tới, khản đặc và
hối hả:

- Hoàng Anh, tôi có chuyện muốn nói với you. Tụi mình gặp nhau bây

giờ được không? You đang ở nhà chứ?

- Có việc gì vậy? - Tôi hỏi lãnh đạm. Từ lâu, tôi đã tập được cách ứng

xử, nếu việc chẳng liên quan, dù đất có sập ngay trước mặt, tôi cũng sẽ
không hề bận tâm.

- Tôi cần được nói ra điều này. Và tôi cần được lắng nghe. Hoàng Anh,

you là người bạn duy nhất mà tôi tin tưởng.

- Đang có một chút việc công ty cần giải quyết gấp! - Tôi tránh né bằng

cách nói dối.

- You đang ở nhà, đúng không? - Giọng nói phảng phất đe dọa - Tôi

đang ở ngay dưới sân chung cư!

Cô ta theo dõi mình, tôi thoáng run nhẹ. Như vậy, tốt hơn hết là gặp

Khanh và nghe cô ta bộc bạch. Tôi khoác thêm chiếc áo, mở sẵn cánh cửa
chờ đợi. Nhanh như điện, Khanh đẩy cửa bước vào. Cô ta lại mặc áo đen và
tô đôi môi đỏ sẫm. Cô ta đi đến ngay ghế sofa, thả rơi người xuống. Tôi mở
tủ lạnh, mang ra nước ép trái cây. Nhưng Khanh không uống. Cô ta đến tủ
rượu trong góc phòng khách, lấy ra một chai brandy nhỏ, rót ra cốc, uống
cạn.

- Lại đây! - Khanh nói như ra lệnh khi tôi lảng vảng gần cửa sổ nhìn

xuống khoảng sân phủ đầy những lùm cây sẫm xanh.

Tôi vẫn đứng yên, không nhúc nhích. Cái bóng sau lưng đứng dậy, đi

về phía tôi. Bất chợt, hai bàn tay Khanh chụp lên bờ vai tôi, siết mạnh, xoay
tôi ngoảnh lại. Đôi mắt cô ta đen sẫm, đồng tử nở rộng. Không, gương mặt
này không phải của một kẻ nguy hiểm. Đó là mắt của người đang bị dồn
vào đường cùng tìm kiếm sự sẻ chia. Cảm giác thương cảm lướt qua, tôi
nhìn Khanh thông cảm. Bỗng dưng, Khanh tựa sát vào người tôi, khóc nức
nở. Đôi vai cô ta run lên bần bật. Trán cô ta nóng bừng nép chặt vào cổ tôi.
Chừng như có một nỗi đau đớn khủng khiếp nào đó đang quai búa đập vỡ
vụn cô ta, nện mạnh từ bên trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.