CÔNG TY - Trang 124

không thể hoàn thành đúng hạn. Sốt cao ngủ lịm đi, trong giấc mơ tôi nhìn
thấy CD Nguyên ném về phía tôi những lời mắng mỏ, nhưng đôi mắt lại
chất đầy nỗi buồn rầu và thất vọng. Có khi, tôi lại thấy Hoàng Anh đi bên
cạnh, tựa đầu vào sếp thật dịu dàng. Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt xinh
đẹp nhưng lẩn trong tay chị ấy là một vật thể kim loại. Mũi dao nhọn vung
lên sáng loé. Tiếng nấc vỡ bung trong cuống họng tôi, rồi biến thành tiếng
hét lên đau đớn…

Tỉnh lại, mồ hôi vã từng hạt to, tôi ngồi thừ, bàng hoàng. Điều gì quan

trọng hơn trong giấc mơ ấy: Cái đồ án cần hoàn tất hay sự an toàn của CD
Nguyên? Tôi cố gắng gạt qua một bên câu hỏi quái quỷ. Quá sốt ruột, sáng
qua tôi chui vào bộ quần áo ấm áp, lén lút đẩy chiếc vespa ra cổng, toan
phóng đến công ty. Tôi không ngờ sức lực tôi suy yếu đến nỗi chỉ vừa co
chân đạp nhẹ, con bọ hung yêu quý đã đổ ầm ngay trước cổng, đè tôi ngã
lăn quay. Đang khi tôi nằm bẹp dí, không dám ngoác miệng kêu cứu và
chưa biết cựa quậy ra sao, mẹ đi chợ về. Khỏi cần nhiều lời, bà nhốt quách
tôi vào phòng riêng, khoá trái cửa từ bên ngoài. “Khi nào nhiệt độ trở về
bình thường, cô muốn chuồn đâu cũng được, nhé! Còn bây giờ, nằm yên
một chỗ hộ tôi, nhé!”. Mỗi chứ nhé của mẹ được “gia cố” bằng một cú vặn
tai tàn bạo. Suốt một ngày, tôi lang thang trong phòng, vắt óc nghĩ cách
vượt ngục, tới được văn phòng công ty càng sớm càng tốt. Đến cả điện
thoại di động cũng đã bị tịch thu. Đầu óc tôi như sắp phát nổ.

Đến sáng nay, tình hình đột nhiên sáng sủa bất ngờ. Lúc tôi đứng dí

mũi vào ô kính nhìn ra bầu trời mùa hè xanh lơ, một con ốc gắn lưới bảo vệ
cửa sổ tuột xuống, rớt trúng đầu tôi. Chẳng khó khăn gì, tôi tháo bung luôn
những con ốc còn lại. Trèo ra ngoài lan- can, tôi vươn tay bám qua chạc ổi.
Nhắm tịt mắt, tôi choáng váng không dám nhìn xuống khoảnh đất nâu bé tí
bên dưới. Nhưng, một khi đã bắt đầu, thì không thể ngưng lại, cho dù bên
dưới có là địa ngục chăng nữa. Thu hết sức lực tàn sót, tôi đánh đu trên
cành nhánh, rồi ôm thân cây trườn xuống chầm chậm. Rốt cuộc tôi cũng
tuột tới gốc an toàn. Chẳng buồn ngó ngàng cẳng tay trầy xước, tôi rón rén
mở cánh cổng thật khẽ, lao thẳng ra ngoài vỉa hè. Chỉ đến khi nhảy bổ lên
chiếc xe bus vừa trờ vào bến, tôi mới phát hiện mình không hề mang giày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.