CÔNG VIÊN CỨU HỘ LOÀI NGƯỜI - Trang 111

Chương 17.

Xin hãy cứu vớt lương tri
Xin hãy cứu vớt sự lương thiện.
Xin hãy cứu vớt sự lãng mạn…
Xin hãy cứu vớt bữa ăn của chúng tôi.
Ông quan ngồi trong quốc hội nói thế này: chưa bao giờ con đường từ

bữa ăn đến nghĩa địa lại ngắn thế. Ông cứ nói chung chung thế nhưng không
có những quyết sách đúng đắn để cứu lấy bữa ăn của người dân. Một ông
quan khác còn đưa ra bằng chứng cụ thể, người nông dân trồng hai luống
rau khác nhau trên cùng một thửa ruộng. Luống rau dành cho gia đình ăn thì
không dùng hóa chất độc hại, luống rau để bán thì dùng đủ loại hóa chất độc
hại, từ thuốc kích thích sinh trưởng đến thuốc trừ sâu không theo quy trình
an toàn. Tại sao người ta đã tìm ra nguyên nhân mà không có biện pháp
ngăn chặn. Tại sao? Tại sao? Hồi chiến tranh Mỹ rải chất độc màu da cam
thì đi kiện Mỹ. Bây giờ chúng tôi biết đi kiện ai đây, khi đại dịch ung thư
đang bủa vây lấy chúng tôi. Xin hãy cứu giúp chúng tôi.

- Khổ quá, bộ tộc nào mà khổ thế chú Võ ơi. Minh hỏi chú Võ.
- Minh ơi, chú có đề xuất thế này, chú không muốn tham gia dự án của

cháu nữa đâu. Cho chú phụ trách việc chăn bò nhé.

- Sao vậy chứ?
- Chú đau đầu lắm. Nếu cứ đọc những lá đơn xin cứu giúp này chú sẽ

bị tẩu hỏa nhập ma, hóa điên hóa dại mà chết thôi.

- Chú, cháu cũng đang có nỗi niềm lắm. Cháu đã đọc hết những lời xin

cứu giúp của bộ tộc này rồi. Nếu cứu giúp hết bộ tộc này thì phải xây dựng
một công viên rộng 331.210 km2 chú ạ.

- Đúng thế mà, đúng thế mà. Thôi chúng ta hãy học tập các tiền nhân

thế này nhé: mỗi chúng ta hãy lo cho chúng ta còn thượng để sẽ lo cho tất
cả. An ơi, Lành ơi, Tom ơi, Terry ơi, Lém Lỉnh ơi mau ra suối tắm đi nào.
Gột rửa sạch bụi bẩn đi thôi. Minh có đi tắm suối không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.