COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 111

Á! Cô nắm chặt tay, hét thầm trong lòng: “Hỡi Thượng đế, xin ngài ban

cho con một bìa đậu phụ để con đập đầu vào đấy chết luôn cho xong!!!”.

(3)

Sau khi bị Tiểu Thất trắng trợn chiếm giường, Hàn Tú không dám ngủ

bên cạnh anh, mà có dám cũng chẳng ngủ nổi, vậy là cô đành dậy sớm, tắm
rửa rồi ra phòng khách, ngồi ngây ra đó.

Bây giờ mới chỉ chớm hè, nhưng thời tiết năm nay rất kì lạ, cuối tháng

năm đầu tháng sáu mà đã nóng như thế này rồi. Lúc nào cô cũng cảm thấy
vô cùng bức bối trong người. Hàn Tú mới ngồi trên ghế sô pha được
khoảng nửa tiếng mà toàn thân đã muốn bốc hoả, nếu tối nào cũng ngủ ở
đây thì không hiểu sẽ khó chịu đến mức nào nữa. Nghĩ thế, cô cảm thấy có
chút tội lỗi. Phải chăng cô chính là một chủ nô ác độc, bóc lột người quá
đáng? Hàn Tú nhìn chiếc ghế sô pha như đang bốc lửa nghi ngút, trong lòng
bất giác cảm phục Đường Trạch Tề khi anh có thể nhẫn nhịn ngủ ở đây
những hơn một tuần, đúng là tinh thần thép, không tầm thường chút nào.

Cô đứng dậy, đi về phía thư phòng. Khi đẩy cánh cửa đã rất lâu rồi

không mở ra, cô giật mình hoảng hốt.

“Thư phòng” là tên gọi mĩ miều thôi, chứ nói thẳng ra, đó là phòng-để-

đồ-không-dùng. Lúc mới mua căn hộ này, cô đã vô cùng thích thú khi tự tay
trang trí thư phòng, nhưng sau đó, cô cảm thấy mình nên sinh hoạt ở một
căn phòng “3 in 1”: phòng ngủ, phòng làm việc và phòng ăn hợp nhất. Cứ
thế, thư phòng dần dần bị bỏ hoang, để rồi trong đó chất đầy theo năm
tháng toàn những thứ linh ta linh tinh mà cô lôi về, có thứ hữu dụng, có thứ
không: nào là máy chạy bộ, máy chơi game, nào là quần áo, giày dép…, tất
cả đều được mua về trong giây phút hứng lên nhất thời của cô. Không nhìn
thì sẽ bớt phiền lòng, Hàn Tú không muốn ngày ngày đều ca thán, hối hận
khi đã ném tiền qua cửa sổ nên đã tống chúng vào gian phòng không mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.