COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 127

Cô cắn môi, cố tỏ ra vẻ lãnh đạm, dẫn anh tới kho chứa đồ. Tới nơi, cô

đưa cho anh một bộ quần áo lao động rồi bảo rằng cho dù đi bất cứ đâu làm
việc, anh cũng phải mặc bộ đồng phục này và đeo thẻ nhân viên vì đây
chính là hình tượng của công ty.

Bộ quần áo lao động vốn rộng thùng thình là thế nhưng khi mặc lên

người Tiểu Thất lại rất vừa vặn. Màu xanh da trời càng khiến làn da anh
trông trắng hơn.

Da Hàn Tú vẫn được xem là khá trắng, vậy mà khi so sánh với Tiểu

Thất, nó lại chẳng thấm tháp vào đâu. Cô chán nản than thở: “Ây da, tại sao
anh còn trắng hơn cả tôi thế?”

Tiểu Thất chẳng hiểu cô muốn nói đến cái gì bèn hỏi: “Cái gì trắng hơn

cô?”

Cô kinh ngạc nhìn anh, tiện miệng mỉa: “Là đầu óc anh đấy!”

Tiểu Thất lại nhếch mày, ánh mắt lộ rõ sự nghi hoặc. Anh im lặng một

hồi rồi nói: “Có cách nào khiến cho làn da tôi nhanh chóng đen đi không?”

Hừ!!! Rõ ràng là tên đàn ông đáng ghét này hiểu hết những gì cô nói,

vậy mà còn giả ngây giả ngô hỏi lại. Nhưng lạ thật, anh ta muốn da mình
đen hơn ư? Sam Sam - người có làn da tam thất – mà nghe thấy câu này,
nhất định cô ấy sẽ đánh cho anh ta một trận tơi bời.

Cô uể oải đáp: “Có đấy, bôi bột đen lên người cách nhanh nhất.”

Tiểu Thất tất nhiên nhận ra Hàn Tú đang nói đùa nên lập tức phản đối:

“Cách này chỉ trị được ngọn mà không trị được gốc. Sau này, từ 12 giờ trưa
đến 1 giờ chiều, cô đừng sắp xếp việc cho tôi, để tôi phơi nắng một tiếng
đồng hồ. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm lỡ việc của công ty đâu, cô chỉ cần
cho tôi một tuần thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.