COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 181

Phải chăng vì bây giờ, hai người chẳng còn là gì của nhau nữa nên anh

mới nói rằng sẽ không bao giờ quên cô? Có đúng thế không? Nhớ hay quên
một ai dó, tại sao lại phải dùng cả một đời người chứ?

“Anh còn rất nhiều chuyện phải làm trong cuộc đời, nếu chỉ ghi nhớ mãi

mãi một người thì có lãng phí quá hay không? Cho nên... cứ để mọi chuyện
thuận theo tự nhiên đi!”. Nói xong, Hàn Tú liền bước ra khỏi phòng.

Tiểu Thất nhìn cánh cửa đang dần khép lại, nở một nụ cười cay đắng.

Hàn Tú không hề hiểu anh đang muốn nói gì, anh cũng không thể kể cho cô
nghe sự thật vì nếu anh làm vậy, chắc chắn cô sẽ gặp phải vô số phiền phức.

Bản tin lúc nãy nói cảnh sát đã bắt được năm nghi phạm, trong số đó,

anh nhận ra hai người. Điều đó có nghĩa là những người bị bắt không hề
đóng vai trò quan trọng trong tổ chức. Ngay cả những nạn nhân được giải
thoát trong viện điều dưỡng, trông bọn họ cũng rất xa lạ, chẳng giống
những sản phẩm thí nghiệm như anh chút nào. Tiểu Thất vốn hi vọng, lũ tàn
ác sẽ bị trừng trị, nhưng xem ra Cổ tiên sinh đã chuẩn bị mọi thứ một cách
kĩ càng để đề phòng trường hợp bị cảnh sát phát hiện rồi. Từ nghi phạm cho
tới nạn nhân, tất cả đều là giả...

Anh cảm thấy kiệt sức, từ từ nằm xuống chiếc chăn phủ tấm ga giường

màu hồng đầy nữ tính. Lấy cánh tay che mắt, khoảng đen trước mặt đã
khiến tâm trạng Tiểu Thất bình ổn đi đôi phần.

Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ dám nghĩ tới tương lai, cũng không

biết tương lai của mình sẽ thế nào, chỉ có thể sống một cách mòn mỏi, được
ngày nào hay ngày ấy thôi. Anh biết rằng sẽ đến một lúc, anh phải ra đi, bản
thân anh rồi sẽ hóa thành tro bụi, trở thành một bí mật bị chôn vùi vĩnh
viễn.

Một mùi hương kì lạ không ngừng thoang thoảng bên mũi anh. Tiểu

Thất khẽ nhíu mày rồi quay người lại, tránh động vào vết thương. Lúc này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.