COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 204

Anh thực sự không cố ý ăn hiếp Hàn Tú, chỉ là khi lau đi những giọt

nước đọng trên mặt cô, nhìn thấy nét dịu dàng thuần khiết tỏa ra từ cô, cảm
nhận được sự mềm mại trên từng ngón tay, dường như bên tai anh có một
giọng nói không ngừng thôi thúc: “Hôn cô ấy đi!”. Anh biết mình không
nên làm vậy, nhưng vẫn không thể kiềm chế được…

Hàn Tú đóng cửa phòng một cách thô bạo rồi nằm vật ra giường, úp mặt

xuống đệm. Rất lâu sau đó, hỏa khí trên người cô mới giảm đi phân nửa.

Hàn Tú trở mình, lặng ngắm những tờ giấy dán tường trăng trắng.

Cô đặt tay lên ngực trái, nơi trái tim không yên phận vẫn đập thình thịch

mãi không thôi rồi sờ vào đôi má đang nóng bừng như lửa đốt, sau cùng
dừng lại ở bờ môi, di nhẹ trên đó hồi lâu.

Chỗ này dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh.

Cảm giác đau nhói trên môi nhắc nhở cô rằng nụ hôn ban nãy là sự thật,

không phải là ảo giác. Trong đầu Hàn Tú không ngừng hiện lên hình ảnh
khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, đôi mắt sáng như sao, nụ cười dịu dàng, cử chỉ
ân cần và nụ hôn nóng bỏng, ngây ngô ấy…

Tên đầu heo ngốc nghếch! Không ngờ khi bộ não bị tổn thương thì ngay

cả kĩ thuật hôn cũng bị quên lãng!

Cô đang nghĩ gì thế này? Lẽ nào cô đang mong chờ một nụ hộn mãnh

liệt, mềm mại và sâu hơn hay sao? Nhất định là do đã quá lâu không có
những va chạm kiểu này với người khác giới nên cô mới có những suy nghĩ
ấu trĩ đó.

Tại sao anh lại bôi thứ thuốc hôi rình đó lên mặt cô khi cô đã nói rằng

mùi của nó rất khó chịu? Vì sao anh lại giúp cô lau đi những giọt nước còn
đọng trên mặt? Sao vô duyên vô cớ anh lại hôn cô chứ? Xem ra “Giang sơn
dễ đổi, bản tính khó dời”, anh đã quen với việc giở trò lưu manh rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.